Chương trước
Chương sau
Ngay khi loạt tương tác giữa Tuân Lan và phía weibo chính thức của W.M vừa xuất hiện, ảnh hưởng từ những lời chế giễu sinh ra bởi bài đăng trên diễn đàn kia đối với Tuân Lan lập tức trở nên bé nhỏ chẳng đáng là bao.
Chờ đến khi có ai đó nghe đồn là nhân viên nội bộ tuồn ra tin tức nóng hổi, nói rằng lần hợp tác này của Tuân Lan và W.M không phải là xem show diễn thời trang, mà là lời mời tham gia catwalk, đã vậy còn là người mở màn show diễn, chút ít ảnh hưởng còn lại cũng theo đó từ từ bị quét sạch.
Tuân Lan ở lại công ty đến chiều, sau khi chốt hạ xong một kịch bản truyền hình và hai cái đại ngôn mới trở về nhà.
Trùng hợp làm sao, sáng nay Tuân Lan vừa gặp Lâm Minh Hi ở cửa, lúc này rời đi, cũng đụng phải hắn ta trở về công ty.
Bước chân vội vàng của Lâm Minh Hi chậm lại một chút khi nhìn thấy Tuân Lan đang ra đến cửa lớn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Tuân Lan đi rồi đó hả?"
"Ừm." Tuân Lan gật đầu.
Tuy rằng bề ngoài Lâm Minh Hi tỏ ra vô cùng thân thiện dễ gần, nhưng cậu lại cảm giác sự ác ý của hắn ta đối với mình hình như lại tăng lên chút đỉnh.
Dường như Lâm Minh Hi còn đang vội chuyện gì đó, Tuân Lan cũng không quan tâm, cùng Kỳ Niên lên xe đi về.
Tuân Lan đã rời khỏi công ty lúc này đâu biết, Lâm Minh vào thang máy đi lên văn phòng Lôi Tuấn, không gõ cửa đã tự đi vào, vừa mở miệng lập tức hỏi: "Anh Lôi, nửa tháng sau W.M mời Tuân Lan mở màn show diễn thật sao?"
Lôi Tuấn đang làm việc thì bị người cắt ngang, nhíu mày trả lời: "Đúng vậy."
Lâm Minh Hi cười cười, nói: "Tuân Lan... Anh Lôi, sao W.M lại mời Tuân Lan?"
Giọng điệu hắn ta nghe thì uyển chuyển, nhưng ý tứ lại tỏ rõ: Sàn catwalk của W.M, Tuân Lan còn chưa đủ trình.
Giới giải trí chính là một nơi nhìn vào độ nổi tiếng, tư lịch thường thường đều phải dạt sang một bên. Trong suy nghĩ của Lâm Minh Hi, bàn về hai mặt này thì hắn đều vượt hẳn Tuân Lan. Mục đích giờ này hắn ta tới đây rất rõ ràng, không gì khác chính là giành lấy lời mời mở màn show diễn W.M nửa tháng sau của Tuân Lan.
Đương nhiên là Lôi Tuấn không đồng ý, nhìn thẳng vào Lâm Minh Hi, "Minh Hi à, nếu cậu đã nghe chuyện hợp tác này thì hẳn cũng đã biết những ngôn luận nhằm vào Tuân Lan sáng nay, Tuân Lan bây giờ còn phải dựa vào nó để giải quyết êm thấm mớ bòng bong kia, xoay chuyển tình huống hiện tại."
Lòng Lâm Minh Hi sao rảnh quan tâm mấy chuyện đó, trên mặt vẫn tỏ vẻ cầu xin năn nỉ: "Anh Lôi, tài nguyên thời trang của em gần đây luôn dậm châm tại chỗ, sàn catwalk W.M có lẽ chính là một cơ hội. Anh Lôi, anh giúp em đi, em rất cần tới nó."
Lôi Tuấn kiên định từ chối: "Không được, Minh Hi."
Diện mạo Lâm Minh Hi rất được, chỉ đôi mắt phong lưu đa tình kia thôi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu cô gái, nhưng có lẽ là do chịu ảnh hưởng bởi tính cách không chịu an phận nên trên người hắn ta ngập tràn cảm giác ngả ngớn. Cũng bởi lý do đó khiên hắn không chỉ gặp hạn chế trong các vai diễn, mà ở trên phương diện đại ngôn cũng chẳng dễ tìm được nhãn hàng phù hợp. Vài năm trở lại đây, ở giới giải trí này hắn ta dường như đã chạm tới giới hạn của mình, dù là cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chỉ dậm chân tại chỗ.
Lâm Minh Hi là nghệ sĩ dưới trướng mình, nên đương nhiên Lôi Tuấn rất mong con đường trong giới showbiz của hắn có thể càng đi càng rộng mở. Nếu tài nguyên chỗ W.M là do công ty tự mình giành về, vậy thì không cần chờ Lâm Minh Hi mở miệng, tự Lôi Tuấn sẽ ra mặt tranh thủ cho hắn, nhưng điều này không đại biểu rằng anh sẽ chấp nhận hy sinh tài nguyên của một nghệ sĩ khác để bồi đắp cho hắn.
"Tại sao không được?" Lâm Minh Hi rất khó hiểu, "Lúc Tuân Lan vừa mới ký hợp đồng thì anh lấy tài nguyên chỗ em đi push nó, sao bây giờ đến lượt em dùng của nó thì lại không được!"
Lôi Tuấn ngạc nhiên nhìn hắn, hơi tức giận: "Hai chuyện này đâu có giống nhau!"
Trước giờ văn hóa làm việc của Giải trí Tử Quang là tiền bối dẫn dắt hậu bối. Cái năm Lâm Minh Hi vừa ra mắt, tài nguyên ban đầu ngoại trừ do công ty đưa xuống còn, lại chính là nhận được từ trên tay tiền bối đi trước. Lâm Minh Hi được tiền bối cung cấp tài nguyên bồi dưỡng, sau đó Tuân Lan lại nhận về tài nguyên từ trong tay hắn, tất thảy đều là đi đúng trình tự.
Hơn nữa những tài nguyên Tuân Lan lấy đi, phải ở trên tiền đề không gây ảnh hưởng tới Lâm Minh Hi, cũng có thể nói rằng đó chỉ là những thứ da lông Tuân Lan lượm nhặt được từ chỗ hắn, nào có cùng khái niệm với việc Lâm Minh Hi đòi lấy cơ hội catwalk của Tuân Lan.
Lâm Minh Hi thấy thái độ kiên quyết không chấp nhận thương lượng của Lôi Tuấn, nét tươi cười trên mặt dần tan đi, "Anh Lôi, thật sự không thể cho em ư?"
"Không thể." Lôi Tuấn sầm mặt, "Lời mời tham gia catwalk là W.M trực tiếp chỉ định Tuân Lan, anh muốn cho cũng không được."
Lâm Minh Hi không nói nữa, xoay người rời khỏi văn phòng của Lôi Tuấn, chỉ có điều khi đóng cửa lại dùng sức rất mạnh, một tiếng"Rầm" cực lớn vang lên, phát tiết nỗi bất mãn của hắn.
Lôi Tuấn cũng chẳng vui vẻ gì, nặng nề tựa người về sau, anh đau đầu day day thái dương.
Còn đương sự của câu chuyện vừa rồi giờ này vẫn đang trên đường về nhà.
Bởi vì trong xe còn có tài xế nên Tuân Lan dùng điện thoại gõ chữ để trò chuyện cùng Kỳ Niên.
Tuân Lan: [Tối nay em dọn dẹp phòng khách một chút rồi chúng mình học nhé?]
Kỳ Niên không phản đối.
Vào lúc hai người về đến dưới lầu chung cư, Tuân Lan nhận được điện thoại của đơn vị vận chuyển, thông báo rằng cái giường hôm qua vừa mua đã được giao tới rồi, cả chăn nệm cậu đặt của một nhà khác cũng đã được đưa đến.
Nửa tiếng sau, Tuân Lan vui vẻ ngồi xổm ở phòng khách khui hàng, bên trong phòng sách nhỏ là một anh thợ đang lắp ráp giường cho Kỳ Niên.
Kỳ Niên ngồi trên sô pha nhìn Tuân Lan mở đồ, anh không hiểu tại sao lúc Tuân Lan khui hàng lại trông vui vẻ đến vậy, thật giống như đồ đạc bên trong không phải do tối quá cậu tự lựa tự mua, mà là có một ai khác bỗng nhiên gửi đến tạo bất ngờ cho cậu.
Tuân Lan nhận ra sự hoang mang của anh, chỉ vào cái hộp còn chưa kịp mở ra đằng trước, hỏi Kỳ Niên: "Anh đoán xem bên trong là gì?"
Kỳ Niên nhìn lướt qua bên cạnh cậu, Tuân Lan nhận được tổng cộng ba cái hộp, có hai cái đã mở ra, đây là cái cuối cùng. Mà hai cái đã khui lần lượt là ruột chăn và ruột gối, thế thì cái dư lại cái này chỉ có thể là vỏ chăn, ga giường và áo gối.
Kỳ Niên nhất nhất trả lời.
Tuân Lan khui hộp hàng ra, sau đó khẽ khàng vỗ tay, "Đoán đúng rồi, anh thông minh lắm."
Kỳ Niên: "..."
Nhìn anh giống thiểu năng lắm à?
Tuân Lan bấy giờ mới cười nhẹ, "Ầy, không đùa anh nữa."
Chỉ là cậu cảm thấy con người Kỳ Niên cần thêm chút nhân khí, tuy mới tiếp xúc với Kỳ Niên chưa được bao lâu, nhưng Tuân Lan đã phát hiện ra Kỳ Niên quá mức yên tĩnh, nếu cậu không nói lời nào, một mình Kỳ Niên cũng có thể ngồi lì tại chỗ suốt cả ngày dài.
Qua một lúc thì anh thợ đi ra khỏi phòng sách, thông báo giường đã lắp ráp xong xuôi.
Tuân Lan nói lời cảm ơn rồi đưa cho anh ta một chai nước, tiễn anh ra cửa, sau đó mới quay lại dọn dẹp phòng khách và phòng sách nhỏ, trước đó còn tiện tay bỏ mấy thứ ga giường vào trong máy giặt để giặt sạch.
Tới gần chạng vạng, Tuân Lan đã sắp xếp xong xuôi chiếc giường của Kỳ Niên, cậu vỗ vỗ vào chăn, nói với anh: "Được rồi, từ đêm nay anh sẽ ngủ ở đây."
Một ít đồ dọn ra khỏi phòng sách giờ đang đặt ở ngoài phòng khách, suốt một tiếng liền Tuân Lan dọn tới dọn lui, giống như một bé hamster, loay hoay chỗ này, dọn dẹp chỗ kia, cuối cùng cũng thu xếp gọn gàng căn chung cư.
Giải quyết xong cơm chiều, Tuân Lan từ trong phòng sách của nguyên thân cầm ra mấy quyển sách dạy diễn xuất đặt trên bàn trà, hỏi Kỳ Niên: "Chúng ta phải bắt đầu từ đâu?"
Kỳ Niên còn đang xem TV, mà đang chiếu trên màn hình không gì khác chính là bộ phim Tuân Lan tham diễn xuất hiện chưa tới năm lần kia. Trong phim, tạo hình của Tuân Lan quả thực rất đẹp, nhưng bàn về diễn xuất, nếu chỉ dùng một chữ để miêu thì thì chính là - dở.
Tuân Lan cũng từng xem rồi, thực sự là nản đến không nỡ nhìn.
Nguyên thân không phải diễn viên xuất thân chính quy, trường đại học cậu theo học không có tí liên quan gì với giới giải trí, vì phải cần tiền gấp nên mới dựa vào khuôn mặt đánh bạo bước vào cái vòng này. Trước đó công ty cũng có sắp xếp khóa học diễn xuất cho cậu, nhưng bởi vì cần chăm sóc cho bà ngoại nên không thường lên lớp được. Về sau thì cậu bắt đầu chán ghét cái giới này, cảm xúc không tốt, lúc đi học không vào trạng thái được nên thầy giáo đã dừng lên lớp, mấy quyển sách này cũng lâu lắm rồi chưa lật thêm lần nào.
Hôm nay Lôi Tuấn lại đề cập đến chuyện đó, Tuân Lan cũng hứa sẽ tiếp tục đi học, nhưng được ảnh đế dạy dỗ, chính là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu.
Kỳ Niên bảo Tuân Lan bê cái gương soi toàn thân ở góc phòng khách tới bên bàn trà, nhìn lướt qua mấy quyển sách đó, nói: "Chúng ta bắt đầu từ bắt chước."
Lúc chiều khi Tuân Lan chốt kịch bản với Lôi Tuấn, Kỳ Niên đi theo cậu đã xem qua một lần. Kịch bản Tuân Lan nhận là một bộ phim hiện đại, cậu vào vai nam chính, trong đó có mấy cảnh khóc khá là quan trọng.
Thế nên đầu tiên Kỳ Niên để Tuân Lan bắt chước cách khóc của người khác.
Anh hỏi Tuân Lan có yêu thích diễn viên nào hay không, Tuân Lan lắc đầu nói không có, vì vậy Kỳ Niên tự chọn giúp Tuân Lan một bộ điện ảnh hài.
Cốt lõi của hài kịch chính là bi kịch, và bộ phim hài mà Kỳ Niên chọn cũng dùng những phân cảnh hài hước phi logic để diễn giải nỗi niềm bi thống chất chứa bên trong. Cảnh khóc trong phim không có mấy, nhưng lại bao hàm đủ loại chua xót khổ đau.
Sau đó cả hai bắt đầu xem phim, thi thoảng giữa chừng Kỳ Niên sẽ yêu cầu Tuân Lan quay qua nhìn bản thân mình trong gương, để cậu ghi nhớ biểu cảm của mình khi xem đến các phân cảnh khác nhau, chúng phản ánh cho Tuân Lan biết vào khoảnh khắc ấy trên khuôn mặt cậu đã trào dâng lên những cảm xúc gì.
Mà làm một diễn viên, vào lúc ấy cần phải khống chế nét mặt của mình như thế nào, phối hợp với ngôn ngữ cơ thể ra làm sao mới có thể càng đến gần hơn với nhân vật, thể hiện được nội tâm của nhân vật ấy.
Xuyên suốt quá trình Tuân Lan cực kì chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng vào những lúc Kỳ Niên đưa ra lời bình, nói đến nghề diễn của bản thân, thoạt nhìn cả người anh sáng bừng hơn hẳn.
Bởi vì cả hai vừa xem phim vừa trò chuyện, nên bộ phim này bọn họ phải tốn mất ba tiếng đồng hồ mới xem xong.
Đã hơn 10 giờ đêm, cũng tới lúc nên đi ngủ rồi.
Tuân Lan duỗi người, gân cốt đều sảng khoái. Cậu hỏi Kỳ Niên: "Anh còn muốn xem bộ khác không?"
"Không xem." Kỳ Niên trả lời.
Thế là Tuân Lan tắt TV, nhấc gương về chỗ cũ, "Em đi tắm đây, cửa phòng sách em mở cho anh rồi đó, anh mệt thì đi nghỉ đi."
Tuy rằng những ngày này Kỳ Niên không ăn không uống, thân thể cũng không cảm giác được gì, nhưng dù cơ thể không mệt thì tinh thần vẫn có chút suy kiệt, nhất định sẽ mệt mỏi.
Kỳ Niên ừ một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng sách.
Tóc Tuân Lan hơi dài, đã vậy ngày nào cũng thích gội đầu, thành thử ra hôm nào cũng phải tốn nhiều thời gian cho công cuộc sấy tóc, chẳng bao lâu cậu đã cảm thấy gội đầu quả là chuyện phiền phức nhất trần đời. Cậu xoa xoa mái tóc, dự định hỏi Lôi Tuấn xem liệu mình có thể đổi sang một kiểu tóc ngắn khác không, cái kiểu có thể nhanh khô ấy.
Nhưng mà còn chưa cậu nhắn tin đi hỏi, Lôi Tuấn đã gọi điện qua luôn rồi.
"Chưa ngủ à." Lôi Tuấn lên tiếng.
Tuân Lan trả lời: "Vừa mới tắm xong thôi, có việc gì sao ạ?"
Lôi Tuấn phụt cười một cái, bảo Tuân Lan lên mạng hóng biến lẹ lên.
Nghe cái điệu vui sướng khi người gặp họa của anh ta, Tuân Lan chợt nghĩ, "Là Trình Mân xảy ra chuyện hả?"
Lôi Tuấn hừ lạnh: "Hắn năm lần bảy lượt động chạm đến cậu, tôi đây sao có thể để hắn tung tăng mãi? Ừa, tôi gọi qua là muốn nói trước với cậu một tiếng, chờ lát nữa tôi sẽ cho người đăng tải một đoạn video, cậu thấy thì cũng đừng đáp lại."
Tuân Lan đồng ý: "Được."
Dập điện thoại, Tuân Lan đi đến cửa phòng sách, bên trong bật một cái đèn ngủ, cậu gõ cửa, nhìn về phía Kỳ Niên hỏi: "Có muốn tắt đèn không."
"Không cần đâu." Kỳ Niên đáp lời.
"Vậy em đóng bớt cửa lại cho anh." Tuân Lan khép cửa, chừa lại một khoảng vừa đủ cho Kỳ Niên có thể ra vào, vừa không để quá nhiều ánh sáng làm phiền anh, "Em về phòng đây, ngủ ngon nhé."
Kỳ Niên: "Ngủ ngon."
Ngả lưng lên giường, Tuân Lan vào weibo đăng nhập acc clone của mình, vừa vào đã thấy ở đầu trang có một loạt blogger nuôi mèo đang hít drama, đa số đều xoay quanh một video có tiêu đề "Đêm hôm khuya khoắt Trình Mân ở cửa khách sạn hành hung trợ lý."
Bên trong video Trình Mân liên tục thụi mấy đá vào một người đàn ông đang gục trên đất, nếu không phải bên cạnh có người cản lại, có khi còn nhào tới cho mấy cú, trong miệng thì chửi bới không ngơi.
Video này là video giám sát, hình ảnh rõ nét, vì khoảng cách gần nên còn nghe được cả âm thanh.
Người đang bị Trình Mân đánh là ai thì Tuân Lan không chú ý lắm, cậu chỉ để ý là Trình Mân trong video từ đầu đến cuối đều liên tục hét lên: "Mày bán quần lót của tao! Con mẹ mày, mày vậy mà dám bán quần lót của tao!"
Tuân Lan ngó qua lượt chuyển phát, ầu, đã hơn năm nghìn lượt rồi cơ đấy. Lượt chuyển phát vẫn đang có xu hướng tăng lên, có lẽ là mai thôi, toàn dân mạng đều sẽ hay tin quần lót của Trình Mân được rao bán.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Mân là thanh niên được nhắc đến ở chương 4, cậu trai xuất đạo từ web drama cùng kỳ với bạn Lan cũ, vì nhân khí không bằng người ta nên cứ cảm thấy nguyên thân là bình hoa diễn đớ đờ đơ chỉ được mỗi cái mặt. Sau khi nguyên thân sa thải người trợ lý Tiểu Vương vì tội trộm quần áo mình mang đi bán, bạn Trình Mân ngấm ngầm muốn lên kế hoạch trả thù nên đã vợt bạn trợ lý kia về dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.