Tuân Lan vẻ mặt bình tĩnh, tư thế thoải mái ngồi trong đồn cảnh sát.
Vị cảnh sát đối diện cậu đang nói: "Tuân Lan, đối với những người của công chúng như các cậu, càng nhiều người biết thì càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Cậu đăng một bài Weibo như vậy, gây ra một dư luận lớn như thế, nếu vấn đề này là sai sau khi đã điều tra, cậu có biết kết quả đang đợi cậu sẽ là gì không?"
Tuân Lan vẫn nói câu kia: "Những gì tôi nói, tôi chịu trách nhiệm. Tôi đã báo cảnh sát rồi, sau đó điều tra như thế nào tự nhiên phải phụ thuộc vào các chú cảnh sát."
Viên cảnh sát lẩm bẩm: "Tôi chỉ lớn hơn cậu một tuổi thôi đấy."
Tuân Lan bật cười, "Đây là cách gọi yêu của người dân dành cho các anh, anh trai nhỏ đừng để ý."
Rõ ràng lúc này không hợp, nhưng vị anh trai cảnh sát này vẫn không khỏi đỏ mặt. Quả nhiên chỉ với gương mặt là có thể làm người ta đỏ mặt, cười lên thật sự rất đẹp mắt, đến một người thẳng như cột điện như anh ấy cũng không chịu được.
Vụ án Thôi Dung Dung mất tích đã được lập án năm năm trước, hồ sơ ghi chép của đồn, vị cảnh sát đi rút hồ sơ chẳng mấy chốc đã quay lại, anh ấy đang chuẩn bị ngồi xuống đối diện Tuân Lan thì một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ bên cạnh và rút tập hồ sơ ra khỏi tay anh.
"Tiểu Vương à, trên đường cái Tân Điền vừa có người báo án, bên đường có người đánh nhau, cậu và tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-thang-toi-nhay-qua-nhay-lai-o-hai-gioi-am-duong/3902708/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.