Chương trước
Chương sau
Vì để tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong rừng rậm đã xây mười mấy trạm cứu trợ, đều được đánh dấu trên bản đồ, thi thoảng nhân viên công tác không kịp đến chỗ gọi cứu viện, mọi người có thể tự mình đến trạm cứu trợ gần nhất.
Giang Qua tìm được trạm cứu trợ rất nhanh, thả Khương Tuyết Lê xuống, lập tức có nhân viên công tác tiến lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mặt mày Giang Qua bình thản: "Hỏi cô ấy."
Nói xong cũng quay người đi, Khương Tuyết Lê trước đó còn ấm ức giận dỗi, tóm lại Giang Qua cuối cùng vẫn giúp cô, cô cũng hết giận: "Giang Qua, khoan đã. Cảm ơn..."
Giang Qua dừng bước, hơi nghiêng đầu: "Người cậu phải cảm ơn là Tạ Tinh Lan."
Khương Tuyết Lê cắn môi: "Tớ biết... gây thêm phiền cho các cậu, xin lỗi."
Đúng lúc này có một người khác ngã bị thương khập khiễng đi tới, nhân viên công tác vội vàng đến khử trùng giúp cậu ta, nhét túi chườm nước đá vào tay Giang Qua: "Chàng trai, giúp bạn của cậu thoa một lát."
Khương Tuyết Lê không cần nhìn sắc mặt của Giang Qua cũng biết hắn chắc chắn không muốn, lúc này lại tự mình hiểu lấy: "Đưa tôi đi, tôi tự thoa."
Giang Qua đưa túi chườm nước đá cho cô, một lát sau, hắn nói: "Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi có người mình thích rồi, cậu dây dưa không rõ thế này rất phiền."
Giọng nói lạnh lùng mà bình thản, Khương Tuyết Lê cúi đầu, mắt đỏ lên.
Sau đó cô khóc nức nở, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tớ, thật sự thích cậu... một cơ hội nhỏ nhoi tớ cũng không có sao?"
Nghe vậy, Giang Qua giống như nghe được chuyện cười, băng tích tụ lâu dài trong mắt lộ ra ánh sáng châm chọc bén nhọn, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch một cái, nghiền ngẫm câu nói này: "Thích tôi? Cậu chắc chắn?"
Khương Tuyết Lê khó mà tin nổi ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức thẹn quá hóa giận giọng run run nói: "Cậu không thích tớ là quyền tự do của cậu, nhưng làm sao có thể tùy tiện hoài nghi... Nếu tớ không thích cậu, tại sao tớ phải mặt dày như thế... Còn ghen tị, tớ bị hâm à?"
Cô tức giận đến độ bả vai cũng run lên, cảm giác tâm ý của mình hoàn toàn bị chà đạp nghiền ép, đối tượng được tỏ tình còn có bộ dáng trào phúng muốn cười nhưng không cười, đổi lại là ai cũng có thể giận điên.
Trong góc không có người, Giang Qua chậm rãi thu lại ý cười, cúi người, thong thả ung dung cuốn ống quần chân phải của mình lên.
Mới đầu Khương Tuyết Lê còn không rõ vì sao, cho đến khi bắp chân phải của Giang Qua lộ ra ngoài ngày càng nhiều, cô tập trung nhìn vào, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ.
Đó... vậy mà là chân giả gắn vào đầu gối.
Chân giả? Giang Qua mang chân giả?
Khương Tuyết Lê trợn to mắt, không dám tin, cả người ngây như phỗng.
"Cậu nhìn thấy rồi, " Giang Qua không thèm để ý đến biểu cảm kia của cô, hắn đã quen từ lâu rồi, bình tĩnh giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình: "Tôi là tàn phế. Thích tôi?"
Vừa dứt lời, hắn mỉa mai xùy một tiếng, cao ngạo liếc nhìn Khương Tuyết Lê, sau đó cũng không quay đầu xoay người rời đi.
Từ lâu hắn đã biết, người như hắn không xứng nhận được toàn tâm toàn ý của người khác.
Dù cho bình thường ngụy trang rất tốt, một khi người khác biết cái chân khiếm khuyết, bẩn thỉu của hắn, đều sẽ sinh ra chán ghét và sợ hãi từ đáy lòng, từ đó dần dần rời xa hắn.
Hắn gặp nhiều rồi, cũng đã quen rồi. Thích, yêu gì đó, đã định là thứ có thể nhìn không thể chạm.
Chỉ có Tạ Tinh Lan là ngoài ý muốn. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Tinh Lan đều chưa từng chán ghét hắn.
Cho nên, dù cho hắn rất rõ ràng, Tạ Tinh Lan chỉ thông cảm hắn, không có khả năng yêu hắn, hắn vẫn muốn ích kỷ chiếm hữu Tạ Tinh Lan, chiếm lấy ánh sáng duy nhất trong số mệnh hèn hạ của hắn. Coi như Tạ Tinh Lan vĩnh viễn sẽ không thích hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn là được. Hắn sẽ hài lòng.
Mà Khương Tuyết Lê hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, đợi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi.
Giang Qua, cậu ấy lại có loại khiếm khuyết này...
Giang Qua quay trở lại bên dòng suối, Tạ Tinh Lan đang ném hòn đá nhỏ chơi ném thia lia, Giang Qua dừng chân, nhìn cậu từ xa thật lâu, cho đến khi Tạ Tinh Lan phát hiện ra hắn, bất mãn nói: "Sao lâu thế, chân cậu vẫn ổn chứ?"
(Ném thia lia là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước. Mục đích của trò chơi là để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống nước)
Giang Qua mím khóe môi, đến gần cậu: "Không sao."
Tạ Tinh Lan hoài nghi nhìn hắn, đi đường hình như không có gì khác biệt, có lẽ Khương Tuyết Lê khá nhẹ, ảnh hưởng không lớn.
"Sau này cậu lo lắng cho cái chân của mình được không." Tạ Tinh Lan ném hòn đá, kích thích mấy gợn sóng trên mặt nước: "Cậu quên bác sĩ từng nói, làn da thường xuyên bị hư hại là không tốt à?"
Giang Qua im lặng không nói chuyện.
Tạ Tinh Lan hận không thể đi tới gõ cái đầu hũ nút này, nhìn xem bên trong đang nghĩ gì: "Giang Qua, lời gì cậu cũng giấu trong lòng không nói, người khác sẽ không biết, cậu cho rằng ai cũng có thuật đọc tâm à? Nếu cậu thích cô ấy, cậu nói cho cô ấy, tôi thấy chắc là cô ấy cũng rất có cảm tình với cậu, nói ra chẳng phải được rồi."
Nghe vậy, đã biết Tạ Tinh Lan hiểu lầm cái gì, Giang Qua căng cứng trong chớp mắt, miệng lưỡi khô khốc, mắt cũng hơi đỏ như máu, trầm giọng nói: "Tôi không thích cô ấy."
Sợ Tạ Tinh Lan không tin, Giang Qua nhắm chặt mắt một cái, nói lại chuyện ở trong phòng cứu trợ.
Tạ Tinh Lan không kìm lòng được nhìn thoáng qua chân phải của hắn: "Sao cậu..."
Chân phải khiếm khuyết vẫn luôn là điểm đau không cho người đụng vào của Giang Qua, Tạ Tinh Lan không ngờ rằng hắn sẽ tự vạch trần khiếm khuyết vì thoát khỏi Khương Tuyết Lê.
Không biết có phải chân Giang Qua bắt đầu đau không, người khẽ lung lay một cái, Tạ Tinh Lan tiến lên đỡ hắn, Giang Qua thuận thế ôm chặt cậu, sức lực lớn như là giam cầm.
Hắn cúi thấp đầu vùi trong cổ Tạ Tinh Lan, giọng ồm ồm: "Tôi không thích người khác."
Tạ Tinh Lan: "Được được được, cậu không có, mau mau ngồi xuống đi."
Bọn họ nghỉ bên dòng suối mười phút, rồi đi theo bản đồ về phía lối ra, trên đường đi hai người hợp tác bóp bể bong bóng của vài người, lúc ra khỏi lối ra rừng rậm, Tạ Tinh Lan cầm một xấp thẻ dày trong tay.
Bên ngoài Cố Lãng ôm Lý Tiểu Bân đang khóc rống: "Lão Tạ quá nhẫn tâm! Hai đứa nó hợp lực xa lánh tao! Tao không ở tiếp trong phòng ngủ này được nữa!"
Mặt mũi Lý Tiểu Bân tràn đầy nặng nề: "Ai không phải chớ, tao thấy hai đứa nó chạy tới như nhìn thấy người thân, ai biết là tự chui đầu vào lưới dê vào miệng cọp đào hố chôn mình tự chịu diệt vong... Giang Qua thật quá đáng, ỷ vào sức lực lớn trực tiếp khống chế tao lại, đưa đến dưới tay Tạ Tinh Lan bóp bong bóng của tao."
Tạ Tinh Lan cười cong cả mắt: "Chó Bân, đây tuyệt đối là đỉnh cao trình độ ngữ văn của mày, nếu không phải tao hiểu mày, tao cũng không tin với lượng thành ngữ này của mày mày có thể thi ngữ văn được bảy mươi điểm."
Có người cùng kêu la: "Đúng á, lão Tạ và lớp trưởng đây là coi thường quy tắc rồi! Hai người họ liên thủ ai có thể tránh được ma chưởng!"
"Hay bây cũng tự giết lẫn nhau đi! Nhận phần thưởng chỉ có một người!"
Mọi người đều chờ xem kịch vui, dẫu sao một người trùm trường một người học bá, ai cũng là tính cách không chịu thua, thật sự muốn tranh hạng nhất cũng chưa chắc gió tanh mưa máu như thế nào đâu.
Tạ Tinh Lan cũng có nhiều hứng thú nhìn về phía Giang Qua: "Chơi?"
Giang Qua không hề bị đùa bỡn của người xung quanh ảnh hưởng đến, gọn gàng bóp bể bóng của mình, đưa tấm thẻ cho Tạ Tinh Lan.
Mọi người: "..."
Cố Lãng và Lý Tiểu Bân đã biết trước được kết cục liếc nhau một cái, đưa ra đồng tình sâu trong linh hồn: "Mẹ kiếp... đôi cẩu nam nam này."
Cuối cùng Tạ Tinh Lan nhận được một chiếc máy ảnh trị giá ba mươi nghìn, cậu là con trai cũng không thích cái này, tiện tay đưa cho Hứa Như thích quay chụp.
Hứa Như cảm động chỉ thiếu lấy thân báo đáp.
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, mọi người lần lượt lên xe.
Khương Tuyết Lê say xe, ngồi ở ghế đầu, nhìn thấy Giang Qua và Tạ Tinh Lan đi lên, cô vô thức nhìn thoáng qua, cảm xúc trong mắt phức tạp, cuối cùng vẫn hơi rũ mắt xuống, không nhìn nữa.
Tạ Tinh Lan chú ý đến thay đổi nhỏ bé này.
Nói thật, cậu có thể hiểu được con gái không tiếp thu được chuyện này, nhất là Khương Tuyết Lê còn là hoa khôi của trường cấp nữ thần gần như hoàn mỹ, được rất nhiều người theo đuổi sau mông. Hiện tại đã biết người mình thích thật ra là người khuyết tật, chênh lệch tâm lý tuyệt đối không phải lớn bình thường, nếu như vẫn có thể không có chút khúc mắc nào mà tỏ vẻ thiện cảm, Tạ Tinh Lan mới thật sự phục cô.
Nhưng đời trước Giang Qua ngồi trên xe lăn, Khương Tuyết Lê chưa bao giờ biểu hiện có cảm tình với hắn, nhìn từ đây, đã có thể hiểu ý nghĩ của cô.
Tạ Tinh Lan cũng không vì vậy mà cảm thấy cô không tốt, đây là thường tình của con người, không phải ai cũng có thể tiếp nhận nửa kia của mình có khiếm khuyết cơ thể.
Chỉ là có chút đau lòng Giang Qua.
Khương Tuyết Lê thay đổi thái độ, đối với người tâm tư nhạy cảm lại tự ti như Giang Qua, cũng là một loại tổn thương.
Sau khi kết thúc du lịch mùa thu, thi cuối kỳ đang tới gần.
Tôn Hạo Ba răn bảo nhiều lần kỳ thi lần này là đề thi chung phòng giáo dục vô cùng xem trọng, mọi người cần phải trận địa sẵn sàng đón địch, Tạ Tinh Lan tự nhủ, mỗi lần thi đều luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, không phải phòng giáo dục rất chú trọng, thì là liên quan đến thi đại học, những học sinh này chắc hẳn đã nghe đến mức lỗ tai lên kén rồi.
Kết quả một giây sau Tôn Hạo Ba chỉ đến cậu: "Nhất là Tạ Tinh Lan, em thi giữa kì rất khá, tiến bộ rất lớn, thầy đã liên lạc với phụ huynh của em, nhấn mạnh tuyên dương, lần này thi cuối kỳ nhất định cũng phải nghiêm túc. Có lòng tin không?"
Tạ Tinh Lan: "..."
Tôn Hạo Ba: "Có lòng tin không!"
Tạ Tinh Lan: "Có."
Tôn Hạo Ba rống: "Em có chút tinh thần đi, lấy ra chút khí thế!"
Tạ Tinh Lan rống theo: "Nếu em thi không tốt chủ nhiệm lớp em đi nhà xí không có giấy! Sao ạ, khí thế này đủ chưa thầy?"
Cả lớp cười vang, Tôn Hạo Ba dở khóc dở cười làm bộ muốn đánh cậu, đúng lúc này Vương Trung Hải tuần tra lớp học đi ngang qua cửa lớp bọn họ, nghe thấy âm thanh ồn ào, ông ho khan một tiếng, mọi người không cười nữa.
Sau hai tuần là thi cuối kỳ, nói cho cùng đều là học sinh lớp mười một, không buông thả như lớp mười, lúc chơi các bạn học rất thoải mái, lúc nên học cũng kiềm chế được.
Không ai rong chơi với Tạ Tinh Lan, cậu cũng chỉ đành đọc sách.
Một lần cuối tuần, lâu lắm rồi cậu chưa từng tự làm bài tập, gọi Giang Qua đến hướng dẫn.
Giang Qua giảng rất kiên nhẫn, giảng cặn kẽ từng chút kiến thức, Tạ Tinh Lan không giống Giang Qua liên tục thẳng lưng cũng có thể ngồi lâu đến thế, cậu làm biếng nằm nhoài trên mặt bàn lâu rồi, mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.
Tiếng nói của Giang Qua nhẹ đi đôi chút, không đánh thức cậu, cứ yên tĩnh như vậy mà nhìn.
Tạ Tinh Lan tự bừng tỉnh, hai mắt nhập nhèm: "Sao cậu không gọi tôi."
Giang Qua nhẹ giọng: "Mệt thì ngủ một lát, tôi sẽ làm bài tập giúp cậu."
Tạ Tinh Lan cảm động bổ nhào qua ôm Giang Qua một cái: "Vẫn là cậu tốt."
Sau đó, cậu ngẫm nghĩ, nói: "Cậu nói tôi liên tục không chăm chỉ học hành có phải là không tốt lắm?"
Giang Qua lắc đầu: "Sẽ không."
"Cậu làm chuyện cậu thích là được" Tay Giang Qua kiềm chế lại lưu luyến vuốt ve sống lưng thiếu niên, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: "Tôi muốn cậu vui vẻ."
Tạ Tinh Lan vui rồi, mắt cong cong: "Tôi vui vẻ, đoán chừng lão Tôn không được, nếu ổng biết học sinh ổng tâm đắc truyền thụ tư tưởng không muốn học thì đừng học cho học sinh đội sổ, chắc hẳn phải giận đến độ thất khiếu chảy máu."
Giang Qua không nói gì, trong mắt lộ ra ý cười, giơ tay xoa xoa tóc Tạ Tinh Lan.
(thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.