Vì để tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong rừng rậm đã xây mười mấy trạm cứu trợ, đều được đánh dấu trên bản đồ, thi thoảng nhân viên công tác không kịp đến chỗ gọi cứu viện, mọi người có thể tự mình đến trạm cứu trợ gần nhất.
Giang Qua tìm được trạm cứu trợ rất nhanh, thả Khương Tuyết Lê xuống, lập tức có nhân viên công tác tiến lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mặt mày Giang Qua bình thản: "Hỏi cô ấy."
Nói xong cũng quay người đi, Khương Tuyết Lê trước đó còn ấm ức giận dỗi, tóm lại Giang Qua cuối cùng vẫn giúp cô, cô cũng hết giận: "Giang Qua, khoan đã. Cảm ơn..."
Giang Qua dừng bước, hơi nghiêng đầu: "Người cậu phải cảm ơn là Tạ Tinh Lan."
Khương Tuyết Lê cắn môi: "Tớ biết... gây thêm phiền cho các cậu, xin lỗi."
Đúng lúc này có một người khác ngã bị thương khập khiễng đi tới, nhân viên công tác vội vàng đến khử trùng giúp cậu ta, nhét túi chườm nước đá vào tay Giang Qua: "Chàng trai, giúp bạn của cậu thoa một lát."
Khương Tuyết Lê không cần nhìn sắc mặt của Giang Qua cũng biết hắn chắc chắn không muốn, lúc này lại tự mình hiểu lấy: "Đưa tôi đi, tôi tự thoa."
Giang Qua đưa túi chườm nước đá cho cô, một lát sau, hắn nói: "Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi có người mình thích rồi, cậu dây dưa không rõ thế này rất phiền."
Giọng nói lạnh lùng mà bình thản, Khương Tuyết Lê cúi đầu, mắt đỏ lên.
Sau đó cô khóc nức nở, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tớ, thật sự thích cậu... một cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-thang-toi-boi-duong-ba-tong/617995/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.