Viên Dục Văn ở ICU hai ngày, các dấu hiệu sinh tồn đều ổn định lại sau đó chuyển đến phòng bệnh bình thường tiếp tục quan sát.
Tạ Tinh Lan sợ Viên Dục Văn phát tác ung thư vú sớm, theo Tạ Hạo Bằng đi tìm hiểu qua tình huống, biết là não đột ngột cung cấp máu không đủ, tình huống còn lại đều tốt, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xảy ra chuyện này, Tạ Hạo Bằng cũng không cho Viên Dục Văn đi làm lụng vất vả chuyện của lớp tốt nghiệp, trực tiếp giúp bà xin nghỉ nửa năm ở nhà dưỡng cơ thể.
"Chiêu à, gọi Giang Qua đến nhà ăn bữa cơm đi." Hôm xuất viện, ngồi trên xe, Viên Dục Văn đặc biệt dặn dò Tạ Tinh Lan: "Lần này thật sự may mà có đứa trẻ này."
Tạ Tinh Lan dạ một tiếng: "Không vấn đề gì."
Viên Dục Văn hơi bùi ngùi: "Khi còn bé mẹ đã cảm thấy đứa trẻ này thông minh, không ngờ đến bây giờ thành tích tốt vậy. Chiêu à, các con là bạn tốt, con có gì không biết thì hỏi nó nhiều hơn."
Tạ Tinh Lan vào tai trái ra tai phải: "Vâng."
Viên Dục Văn giả vờ tức giận nhéo lỗ tai cậu: "Con có thể để ý một chút không? Rõ ràng hồi nhỏ học giỏi thế, sao mà lớn lên lại bước lùi?"
Tạ Tinh Lan vừa nghe lại nhắc đến đề tài này lập tức ngang nhiên dựa vào nhận sai làm nũng với mẹ cậu: "Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, da mặt con dày không sao, mẹ giận ra bệnh thì không đáng, hơn nữa con của mẹ mặc dù thiếu tinh thần học, nhưng mà vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-thang-toi-boi-duong-ba-tong/259647/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.