Chuyện gần đây khiến Quỷ Ảnh đau đầu có rất nhiều, nội dung câu chuyện vốn phải tiến triển bình thường, chỉ vỏn vẹn trong mấy tháng lại như ngựa hoang chạy nhanh vì bị trĩ….Lam Cẩm Sắt có thai, Luật Tàn Thanh vốn nên đổ chuyện này lên đầu Triệu Họa Lân rồi trục xuất hắn vào vực sâu Ma giới, sau đó lúc bế quan thì bị độc tôn (vị Ma tôn dùng độc) đánh lén dẫn đến bị thương nặng, nam chủ sau khi rèn luyện một phen ở vực sâu Ma giới thì thành công hắc hóa, sau đó dẫn tiểu đệ trở về ngược Ma tôn, sau khi hai người đánh một trận, Ma tôn tung ra đại chiêu. Triệu Họa Lân mang trọng thương được tiểu đệ cõng theo trốn về nhân giới gặp gỡ một hai ba bốn em gái, bắt đầu con đường hậu cung, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Hiện tại nhìn lại một chút cái câu chuyện bị phá này, lúc trước Luật Tàn Thanh vì tình cổ phát tác mà quỷ súc biến thái một phen, Triệu Họa Lân đã trở về nhân giới từ lâu, Luật Tàn Thanh đã sớm bị trọng thương, Lam Cẩm Sắt lại dứt khoát bị đuổi vào một bên hậu cung hóng mát rồi! Ngược tâm cái gì ngược thân cái gì?
Quỷ Ảnh: Cảm giác như mình đã bỏ lỡ cái gì đó. Không khỏi lộ ra một nụ cười bế tắc.
Hắn không biết chính là, kịch bản mặc dù đã vỡ thành mảnh vụn, nhưng sự an bài của vận mệnh chính là xảo diệu như vậy, đánh chết hắn cũng không ngờ Triệu Họa Lân lại nổi lên tâm tư kì quái như vậy với mình, lại bị một câu “phải mạnh lên” của hắn làm cho điên cuồng, xắn tay áo lên chạy tới vực sâu Ma giới tìm ngược.
—————————-
Vào giờ phút này, nam chủ của chúng ta đang đối diện với một đầu cự thú thoi thóp, không thể động đậy. Trong miệng hắn ngậm nhánh cỏ, vừa lau kiếm vừa chau mày suy nghĩ về đời người.
Đây là một con rồng, còn sống, nhìn tròng mắt màu cam của nó, là loại Á ma long, huyết thống không được tính là thuần khiết nhưng sức chiến đấu rất mạnh, máu và da dày hơn nhiều so với những loại rồng khác. Lấy thực lực của Triệu Họa Lân hiện giờ có thể đấu hơn trăm chiêu với Luật Tàn Thanh thì cũng có thể đấu với con cự long huyết thống lai này hơn một ngày. Không thể không nói, có lẽ là điều kiện của Triệu Họa Lân từ nhỏ đến lớn tương đối đặc thù, cách làm việc của hắn và Quỷ Ảnh vô cùng giống nhau, trước tiên đánh một trận tơi bời, đánh cho người ta tâm phục khẩu phục rồi mới ngồi xuống từ từ động viên.
Nhưng con rồng trước mắt này dường như vẫn chưa chịu thua, nó vẫn một mực trừng mắt thở hồng hộc mà nhìn Triệu Họa Lân, hơi thở của rồng tản đầy mặt đất, nhìn qua giống như vàng.
“Sao, không phục à?” Triệu Họa Lân thu kiếm vào vỏ, hắn chiến đấu cả ngày, thể lực tiêu hao cũng không ít nhưng trên mặt lúc này lại không lộ ra vẻ mỏi mệt, trái lại là một bộ dáng dấp nhàn nhã, đầu tiên hắn kiểm tra trang bị của mình một chút, sau đó dùng kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp mà nhóm lửa, lại moi ra được một con gà đã làm sạch từ trong không gian tùy thân, lấy ra chai chai lọ lọ, thành thạo bắt đầu……nướng.
Cự long: “….” loài người đê tiện, tưởng là dùng thủ đoạn nhỏ này có thể khiến bản long khuất phục sao? Con gà kia của người còn không đủ cho bản long nhét kẽ răng.
Triệu Họa Lân tựa hồ biết rõ suy nghĩ của nó, vừa thuần thục xoa dầu lên gà nướng, vừa vẩy chút bột cây thì là Ai Cập với hạt tiêu đen, thuận thiện xoa thêm chút mật ong mê người, nam chủ mà, là nhân vật lên được phòng khách xuống được nhà bếp, giống như kỹ năng nướng đồ dã ngoại cao siêu này, có thể tăng thêm độ thiện cảm với các em gái, còn giúp bản thân no bụng, mặc dù như vậy có chút không khoa học nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến độ hảo cảm của Quỷ Ảnh khi sáng tác loại kỹ năng này.
Rất nhanh, gà nướng chín rồi, Triệu Họa Lân xé một cái đùi gà xuống.
Ma Long khinh thường nghĩ, chẳng qua là cái đùi gà, có gì ngon….Mặc dù coi như không tệ lắm, nếu như hắn chịu cho ta ăn, ta đành bất đắc dĩ mà tiếp nhận ý tốt của hắn.
Triệu Họa Lân ăn sạch hết đùi gà, ngay cả cánh gà cũng ăn, thịt trên đầu gà cũng róc vừa sạch vừa tao nhã, nhìn thấy ma long đang nuốt nước miếng từng trận.
Đáng ghét! Nhân loại không biết điều! Vậy mà một cái đùi gà cũng không để lại cho bản long! Hắn không biết là mặc dù đùi gà tuy nhỏ, nhưng ta mà biến thành hình người thì cũng có chút tác dụng sao?
Sau đó, Triệu Họa Lân dưới ánh mắt ao ước ghen tỵ của Ma long ăn hết một con gà nướng.
Ma long: “……”
Hắn hắn hắn hắn thế mà một miếng cũng không cho ta ăn! Đồ nhân loại nhà ngươi thực sự là quá đáng ghét! Quá đáng ghét!!! ghét nhất thế giới! Ngươi đừng mong có thể thuần phục được ta! Ngươi ở trong lòng ta đã là người ta ghét nhất trên thế giới rồi!
Con rồng bị đói bụng, buồn bực lăn một vòng, đang tức giận thì ngủ mất rồi.
….Đói quá đi.
Đói quá….
Đói đến ngất đi rồi……
Thực ra rồng cũng không đói bụng như vậy, chỉ tại vì mùi thơm của con gà nướng mà Triệu Họa Lân ăn kia vẫn luôn quanh quẩn không tản đi, rồng vẫn luôn ngửi thấy nên càng ngày càng đói bụng.
Triệu Họa Lân thực ra cũng không có ngủ hẳn, hắn chỉ có lúc có Quỷ Ảnh ở bên người mới có thể ngủ sâu, những lúc khác đều chỉ hơi mơ màng. Nhưng hôm nay thực sự mệt mỏi, mới vừa nhắm mắt lại không lâu, chưa mơ thấy gì đã bị tiếng động đánh thức.
Sợi dây vốn để buộc cự long đã bày trên đất, Triệu Họa Lân nhìn thấy một thiếu niên nhân loại mười lăm mười sáu tuổi đứng trước mặt mình, tròng mắt màu vàng chanh, vô cùng nổi bật trong đêm tối, không mặc quần áo mà vảy giáp trên người cũng chưa giấu hết, hai bên tóc mai có không ít vảy rồng cao thấp không đều.
Thiếu niên dùng giọng điệu bất mãn, vô cùng bất mãn hung hăng nói với hắn: “Ta muốn ăn gà quay!!” Còn là ngôn ngữ Ma tộc không tiêu chuẩn lắm, có hai lỗi ngữ pháp.
Nói đến phần sau, vì chiều cao kém hơn, khí thế có chút yếu, hơn nữa trong giọng nói còn có chút run run, nghe thế nào cũng giống như hắn ngược đãi đối phương vậy.
Triệu Họa Lân: “…..” Bộ dáng sau khi biến hình của con rồng này khác so với hắn tưởng tượng nè, ừm, trí thông minh với EQ cũng vậy…..
Quỷ Ảnh còn không biết tiểu đệ quan trọng đầu tiên trong cuộc đời Triệu Họa Lân là bị hắn dùng một con, à không, hai con gà thu phục rồi.
—————–
Lúc này Triệu Quân Linh đang nghiêm túc thảo luận vấn đề công thụ cùng hắn, nhìn qua còn rất chuyên nghiệp. Quỷ Ảnh vừa nghe vừa để hồn lên mây.
Lúc Quỷ Ảnh còn là Trần Niệm Đăng, hắn chỉ là một tay bút không chuyên, 《Vãn Thiên Hà》là cuốn tiểu thuyết dài tập đầu tiên trong cuộc đời hắn, lôi điểm rất nhiều, ngữ pháp sai sót, nhân vật OOC(*),trí thông minh của nhân vật phản diện BUG, kịch bản sơ sài, dấu chấm câu sử dụng không đúng quy tắc bị anti fan trên weibo dùng tranh ảnh bôi nhọ, bản thân hắn, cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày chính mình lại trở thành một thành viên trong các vai chính truyện xuyên thư, hơn nữa còn trịnh trọng thảo luận vấn đề “ai trên ai dưới” cùng nhân vật mà mình viết ra.
(*)Là từ viết tắt của Out of character, là nv khác với tính cách thật ban đầu.
Thế giới thật thần kỳ.
Triệu Quân Linh chọc chọc hắn: “ấy ấy ấy ấy nghĩ đi đâu rồi, mau nhìn tiểu đạo.”
“…..Ngươi thì có gì mà nhìn.”
“Ê, ngài nói như vậy thực sự làm tim tiểu đạo đau đớn quá…..ta dẫu sao cũng là mỹ nam tử số một số hai của đạo môn nhé….” Triệu Quân Linh vung phất trần một cái, vô cùng đau đớn nói: “Tiểu đạo còn không phải là làm hướng dẫn miễn phí cho các người à? Ngài có biết giải tình cổ thế nào không?”
“Biết.” Quỷ Ảnh phờ phạc mà khẩy chồng sách trước mặt một chút, ngẩng mặt lên nói mà không có biểu cảm gì: “Ngươi giỏi ngươi thượng đi.”