◎ Khấu Thu: Hỏng hết rồi ◎
Khấu Thu: "... Cái gì cơ?"
"Có thích không?" Đứa nhỏ lại nhẹ giọng hỏi thêm lần nữa, đôi mắt nhìn thẳng về phía y.
Khấu Thu thậm chí còn thấy bối rối hơn, mơ hồ nhận ra rằng đây không phải lời nói vui đùa.
Bởi vì vẻ mặt của Hạ Tân Tễ quá mức nghiêm túc.
Y chậm rãi ngồi thẳng dậy, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn: "Tiểu Tễ, em đang làm cái trò gì vậy?"
Hạ Tân Tễ duỗi tay vuốt lông mi của y.
"Em thích đôi mắt của anh..."
Hắn chậm rãi nói.
"Nhưng bây giờ em không muốn nhìn thấy nó."
Một chiếc cà vạt mềm mại được kéo lên, vòng qua che chắn tầm mắt y rồi thắt nút lại.
Trước mắt đen sì lại, Khấu Thu nghe thấy tiếng khóc nức nở, đứa trẻ dựa vào người y giống như vừa phải chịu tủi thân uất ức, y thậm chí còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe ngấn nước của đối phương.
Tưởng tượng này khiến y trở nên mềm lòng hơn đôi chút, theo bản năng duỗi tay ra xoa đầu đối phương thì lại phát hiện cổ tay mình mỏi nhừ không nhấc lên nổi.
"Anh ơi..."
Hạ Tân Tễ gọi một tiếng, hắn trói cổ tay y lại rồi tóm cao qua đỉnh đầu.
"Anh ơi... Vì sao không thể là em chứ?"
"Người có thể tặng nhẫn được anh trân trọng cất giữ, có thể được yêu đương cùng anh, lớn lên cùng anh, vì sao không thể là em chứ?"
Dường như hắn trở nên hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-thang-cung-mosaic-tuong-than-tuong-ai/3539816/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.