Khi Thẩm Ức mê man thiếp đi, nam tử áo đỏ và nam tử áo đen lại xuất hiện trong căn phòng này.
Nam tử áo đỏ nhìn Thẩm Ức đang nằm trên giường ngủ không yên, không khỏi tặc lưỡi hai tiếng, ánh mắt nhìn nam tử áo đen có chút trách móc: "Điện hạ, vì sao ngươi lại để cô bé này quên mất Nguyệt Nguyệt?"
Nam tử áo đen khẽ hừ một tiếng: "Người của địa phủ ta làm thị nữ cho cô bé này hơn mười năm, cũng đã đủ rồi. Nhớ hay không nhớ có quan trọng gì đâu?"
"Điện hạ, dường như ngươi đã quên một chuyện, Nguyệt Nguyệt đã sống trong trang viện này hơn mười năm, trong trang viện từ trên xuống dưới có ai là không biết cô ấy?"
Nghe giọng điệu có phần tự đại của nam tử áo đỏ, nam tử áo đen không khỏi cười nhạt vài tiếng.
"Nguyệt Lão, ngươi đánh giá thấp bản điện quá rồi đấy?"
"Bản điện có phải là kẻ không chuẩn bị gì mà dám làm bừa đâu?"
Nam tử áo đỏ bị thái độ này của nam tử áo đen chọc giận, khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta nói điện hạ à, ta cuối cùng đã hiểu vì sao duyên phận của ngươi lại mỏng manh đến thế."
"Vì sao?" - Nam tử áo đen lập tức có hứng thú, đôi mắt sáng rực lên.
Nam tử áo đỏ thở dài ngao ngán nói một câu: "Với cách điện hạ không biết thương hoa tiếc ngọc thế này, làm sao có được vận hoa đào chứ."
Sắc mặt nam tử áo đen nào đó lập tức đen đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735742/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.