Ngay khi Sơ Nguyệt vừa hỏi xong câu nói đó, đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng rất lâu. Thời gian dài đến mức Sơ Nguyệt nghi ngờ đối phương đã gác máy, nhưng cô lại nghĩ có lẽ vì chuyện đã quá lâu, người bên kia cần thời gian để nhớ lại.
Vì vậy, Sơ Nguyệt kiên nhẫn chờ thêm một chút. Nhưng nhìn đồng hồ đã trôi qua hơn hai phút mà vẫn chưa có câu trả lời, cô bắt đầu sốt ruột: - Alo, sư huynh, anh còn đó không?
Tịch An Cẩn: " Ừ, có chuyện gì, em nói đi."
Sơ Nguyệt mở to mắt, cảm giác hơi choáng váng. Hóa ra sự khách sáo của mình nãy giờ, đối phương chẳng để tâm một chút nào?
Sau khi âm thầm hít sâu một hơi, cô lặp lại câu hỏi của mình.
Tịch An Cẩn trầm ngâm khoảng ba giây rồi trả lời: "Hình như có chuyện đó thật."
Sơ Nguyệt muốn ngất. Tại sao hai vị học trưởng học muội này lại mang đến cho cô cảm giác không đáng tin vậy?
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ từ đầu dây bên kia: "Khi đó, anh lắp ráp cái máy tính đó, đều dùng linh kiện tốt nhất rồi, theo lý mà nói thì không thể xảy ra vấn đề gì chứ nhỉ."
Sơ Nguyệt câm nín. Ôi trời, hóa ra anh còn nhớ chuyện tình cảm thời đại học nữa cơ đấy! Nhưng mà thông tin này chẳng giúp ích gì cho cô cả!
Cô nhất thời có chút u sầu, không biết đến bao giờ mới có thể giải quyết xong vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735726/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.