Chuyện của Sơ Nguyệt và Tề Nhân.
Khi cuộc đời của Tề Nhân sắp đến hồi kết, chiếc điện thoại của Sơ Nguyệt - nơi nhận tin từ âm phủ - liên tục đổ chuông không ngừng. Sơ Nguyệt linh cảm được điều gì đó, vội vàng tách bản thể của mình ra khỏi thân xác của Cố Ca, sau đó thân hình hóa vô hình và bay vào phòng phẫu thuật.
Đứng ở góc phòng, nhìn Tề Nhân đang thở dốc trên giường, khóe mắt cô bỗng nhiên cảm thấy nóng lên. Khi đưa tay chạm vào khóe mắt, một cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay xâm chiếm trái tim.
Câu nói cuối cùng không đầu không cuối của Tề Nhân còn văng vẳng bên tai, sau đó là tiếng nấc nghẹn ngào của người đàn ông đang cố kìm nén.
Sơ Nguyệt ngước mắt nhìn người phụ nữ đang đứng bối rối bên giường, khẽ ho hai tiếng, rồi vẫy tay về phía cô ấy: "Chị Tề Nhân."
Nghe thấy tên mình, Tề Nhân bối rối ngoảnh đầu nhìn quanh, rồi mới phát hiện ra Sơ Nguyệt đang ẩn mình trong bóng tối góc phòng.
Tề Nhân liếc nhìn Nguyễn Hàm Dực một cái thật sâu, rồi mới chậm rãi bước về phía Sơ Nguyệt.
Khi đã đứng trước mặt Sơ Nguyệt, cô nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Cô là ai?"
Nghe vậy, Sơ Nguyệt khẽ nhướng mày, giơ tay chỉ về phía *thê thỉ* đang nằm trên bàn mổ, khẽ nhếch môi: "Chị không biết người nằm trên giường kia là ai sao?"
Tề Nhân nhíu đôi mày thanh tú, làm sao có thể không biết được? Cô vừa đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735722/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.