Nhìn cánh cửa còn đang đung đưa và tiếng đóng cửa vang dội bên tai, Ninh Tây thu lại ánh mắt của mình, bất giác đưa tay chạm nhẹ lên sống mũi. Biểu cảm trên khuôn mặt có chút cứng ngắc, nhưng trong đôi mắt hồ ly lại ánh lên vẻ hứng thú, như thể đang chờ xem kịch hay.
Trong đôi mắt ấy, một tia sáng tinh ranh liên tục lóe lên.
Cơ hội đã trao cho cậu rồi, nắm bắt thế nào, phải xem bản lĩnh của cậu thôi.
Bên kia, sau khi tức giận xông ra khỏi quán bar, Nguyễn Hàm Dực một mình bước đi trên con hẻm nhỏ. Cơn gió mát thổi tới làm suy nghĩ của anh càng thêm mơ hồ, đôi mắt cứ mơ màng nhắm lại, hai má đỏ bừng kéo theo cả cổ cũng đỏ lên một cách bất thường.
Anh loạng choạng bước đi, dáng vẻ xiêu vẹo tiến về phía trước, nhưng mọi thứ trước mắt ngày càng trở nên mờ ảo. Khi cơ thể sắp ngã xuống, anh nhanh tay bám lấy bức tường bên cạnh, mới tránh được cảnh ngã sõng soài.
Dựa vào tường, suy nghĩ của Nguyễn Hàm Dực bắt đầu phiêu lãng, thời gian như chợt quay ngược về nhiều năm trước.
Khi đó, họ vừa mới xác lập mối quan hệ, liền mời toàn bộ thành viên của hai ký túc xá cùng ra ngoài ăn uống. Đám bạn cùng phòng của anh lại đặc biệt thích trò đùa ác ý, suốt cả buổi tối không ngừng ép anh uống rượu. Anh muốn từ chối, nhưng lại không nỡ, bởi lý do họ nâng ly thường là những lời chúc như "chúc anh và Tề Nhân sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735714/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.