Tiếng hét vừa vang lên, người trên giường liền bật dậy, mái tóc rối bù, mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình, ôm chặt con thú bông hình cá nhỏ, cảnh giác nhìn quanh: "Ai đấy?”
Nhưng Sơ Nguyệt, trong trạng thái mơ màng, lại cảnh giác nhìn về phía cửa sổ chứ không hề nhận ra phía sau mình.
Việc đánh thức Cố Ca hoàn toàn không khiến Tề Nhân áy náy chút nào. Nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch như con nít của cô nhóc, khóe miệng Tề Nhân không khỏi giật giật.
Đúng là đồ ngốc!
Tề Nhân nắm tay thành nắm đấm, đưa khớp ngón tay đến gần miệng và khẽ ho khan hai tiếng, "Khụ khụ."
Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lưng, Sơ Nguyệt lập tức xoay người lại. Nhìn thấy Tề Nhân trước mặt, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ kích động và vui mừng, nhưng nhanh chóng vụt tắt.
Cuối cùng, người mà cô đã chờ đợi bấy lâu cũng xuất hiện ngay trước mắt!
Tuy nhiên, cảm xúc ấy nhanh chóng bị Sơ Nguyệt che giấu. Cô đưa tay vuốt n.g.ự.c mình, thở phào một hơi dài rồi nói: "Chị Tề Nhân, hóa ra là chị à. Sáng sớm thế này qua đây, có việc gì không ạ?"
Tề Nhân thực sự không muốn nhìn thêm người phụ nữ trước mặt với bộ dạng quần áo xộc xệch này, bực bội lườm Sơ Nguyệt một cái: "Tiểu thư à, em quên chuyện hôm qua em bướng bỉnh, cứ đòi thương lượng với Nguyễn Hàm Dực – Nguyễn Ảnh Đế, rồi đồng ý tham dự buổi họp báo hôm nay rồi sao?"
Sơ Nguyệt chớp mắt liên tục, cố gắng tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735709/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.