Chú Hai nói xong, mọi người có chút á khẩu, nhưng không ai để tâm nhiều đến điều đó.
Cũng phải thôi, Kỷ Tồn vốn là người lập dị, thường nghĩ một đằng làm một nẻo. Vừa nãy còn dám cãi nhau với ông nội Kỷ, ai có thể đoán được suy nghĩ của anh ta chứ?
Vừa nghĩ vậy, mọi người không thèm quan tâm đến người ngoài cửa nữa, lập tức tiếp tục làm việc của mình, tiếng cười nói lại vang lên trong phòng, khiến Kỷ Tồn đứng bên ngoài khó chịu vô cùng.
Nhưng vì lòng tự trọng quá cao, hắn không thể cứ thế thoải mái đẩy cửa bước vào để cùng họ trò chuyện vui vẻ được.
Thế là, Kỷ Tồn đành tiếp tục khó chịu đứng sát cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, giống như điều này có thể giúp hắn gần gũi hơn với hai mẹ con họ.
Bỗng dưng, tiếng xoay nắm cửa vang lên khiến Kỷ Tồn giật mình nhảy lùi lại. Hắn cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng không biết rằng hành động che giấu vụng về đó đã sớm lọt vào mắt của Chú Hai.
Chú Hai im lặng nhìn Kỷ Tồn, dường như đã thấy rõ toàn bộ suy nghĩ của hắn, nhưng cũng không mở miệng vạch trần.
Ông âm thầm cười khinh miệt, thầm nghĩ Kỷ Tồn quả là nhát gan, đến cả dũng khí vào gặp bé con cũng không có. Một người như thế mà cũng muốn làm cháu rể của nhà họ Đường, mặt mũi thật là lớn, thà chịu khổ thể nào cũng phải giữ được cái mặt này.
Khi thấy người ta vờ ngốc, ông cũng không nói thêm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735692/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.