Hôm nay là Lễ Tình Nhân, tuy rằng theo lý thuyết mà nói thì chẳng liên quan gì đến học sinh cuối cấp bọn họ cả, nhưng bởi vì các loại tuyên truyền, không khí lớp học vẫn có chút xao động.
Trong lớp đã có không ít người nhận được chocolate, bị đuổi theo chọc ghẹo. Mấy cậu con trai tụ lại với nhau hi hi ha ha đùa giỡn, một cậu bị mấy cậu khác đẩy lên phía trước, cong eo cười phản kháng: “Đừng đùa nữa.”
Ai ngờ người phía sau dùng sức quá mức đẩy cậu ngã lên bàn, cả người lẫn bàn đều lắc lư một chút.
“Ôi, cẩn thận! Đó là bàn lớp trưởng.”
Chỉ thấy bút máy đặt bên trên theo mặt nghiêng thẳng tắp rơi xuống đất, xoay tròn bung ra, cả cây bút gãy thành hai khúc.
Nháy mắt đám người như ngừng thở cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn Thích Dụ đang đứng trên bục giảng, lại nhìn ngó lẫn nhau, cầm lấy bút máy tiến lên trước, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, chúng tớ làm hư bút cậu rồi, bao nhiêu tiền chúng tớ đền cho cậu.”
Thích Dụ chậm rì rì viết xuống nét cuối cùng, thả phấn viết lên bàn, giương mắt nhìn về phía bọn họ: “Không cần để ý, hỏng rồi thì ném đi giúp tôi.”
“Hả, cũng…cũng được.” Nam sinh xoay người nhún vai với bạn mình, đi đến mép thùng rác, chuẩn bị ném vào trong, lại bị Sở Văn Lâm vừa mới tỉnh lại gọi lại, y xoa tóc, ánh mắt mông lung ngồi dậy, vươn tay với bọn họ: “Cho tớ đi.”
Y nhớ ngoài trường có tiệm chuyên bút máy, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-an-com-mem-do/3420711/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.