Tới thứ năm, Sở Văn Lâm đang ngồi làm bài, Tống Nhụy đã đi tới: “Ngày mai là sinh nhật dì rồi, cậu chuẩn bị quà cho dì xong chưa?”
Sở Văn Lâm lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Mới khai giảng xong, chương trình học còn khá dày đặc.
“Hay chiều nay chúng ta đi đi, nếu không không kịp mất.”
Học xong buổi chiều, hai người ra khỏi trường, gặp Thích Dụ, hắn nhìn hai người một chút, đi lướt qua bên cạnh.
Vì không phải tất cả học sinh đều ở lại ký túc, học sinh có nhà ở gần trường cũng không ít, cho nên buổi chiều cổng trường vẫn mở, ra ngoài khá dễ dàng.
Hai người đến tiệm vàng bạc gần trường trước, nhân viên bán hàng thấy bọn họ còn mặc đồng phục, thái độ cũng có chút tùy ý: “Xin hỏi hai bạn muốn xem loại hình nào.”
Tống Nhụy nhìn trái nhìn phải, có chút băn khoăn: “Sở Văn Lâm, cậu thấy cái nào đẹp.”
Sở Văn Lâm nhìn giá cả, lắc đầu: “Đắt quá.”
“Không sao, xem như chúng ta tặng chung với nhau đi.” Tống Nhụy không muốn y phiền lòng: “Nếu không xem như cậu đưa thay tớ cũng được.”
“Nhưng mẹ sẽ không chịu.” Ở chung với nhau hai năm, Sở Văn Lâm phát giác mẹ y là một người phụ nữ có lòng tự trọng rất mạnh, y có thể nhận bánh mì Tống Nhụy đưa, nhưng mẹ y sẽ không, với bà mà nói bất luận quà tặng hay trợ giúp gì đều là bố thí cả.
“Vậy làm sao bây giờ.” Tống Nhụy biết Sở Văn Lâm không phải là người có nội tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-an-com-mem-do/3420704/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.