Sau khi ăn tối xong, Mạnh Kiều không ở lại quá lâu, mà chào tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Mẹ Tô nói muốn tiễn cô ấy về nhưng đã bị cô ấy từ chối rồi.
Buổi tối ở nông thôn rất tối, lại không có ánh đèn, chỉ có dựa vào ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, mới có thể nhìn rõ hình dạng của con đường. Mạnh Kiều cũng không sợ, vì từ nhỏ cô ấy đã không sợ bóng tối, so với lòng người có lúc còn đáng sợ hơn nhiều, nếu như thật sự có quỷ thì cô ấy hi vọng rằng có thể nhìn thấy mẹ của mình.
Sau khi ra cổng thì cô ấy hướng về con đường nhỏ trong thôn mà đi.
Đến ngã rẽ bỗng dưng tay của cô ấy bị một cánh tay to lớn khác nắm chặt.
Cô ấy lúc đó sợ run cả người.
Nhưng nghe thấy âm thanh thở nhẹ một tiếng, thì mới biết rằng đó là tên nào.
Đến bây giờ cô ấy vẫn tức đầy một bụng, cô ấy vốn không hề muốn nói chuyện với anh, nên lập tức dùng lực hất tay của anh ra, sau đó thì nhắm hướng con đường nhỏ phía trước mà đi tới.
Thẩm Yến trong lòng buồn bực không thôi.
“Kiều Kiều, em sao vậy?” Thẩm Yến đi đến bên cạnh cô ấy, trong lòng thắc mắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trong đêm tối cô ấy trợn mặt lên nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt mang theo sự tức giận kèm theo một chút u oán.
Trong lòng Thẩm Yến thấp thỏm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-70-om-dui-nguoi-qua-duong/2698264/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.