Đây không phải là câu chuyện lãng mạn, cũng không phải cuốn tiểu thuyết tràn ngập màu hồng tình yêu nam nữ. Mà đây chính là thực tế, mang đầy sự chia ly và đau lòng. Số phận đã định sẵn, những con người trong câu chuyện này cuối cùng rồi cũng phải rời xa nhau, dù không nỡ, dù đau lòng. Cô và anh dù có những phút bên nhau hạnh phúc, nhưng sóng gió cuộc đời không phải ai cũng đủ niềm tin để vượt qua. "Ngày hôm nay không sốt, em phải vì anh mà ráng lên" "Bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất. Em chỉ xin anh buông tha cho chính mình" Lục Trân thở hắc, giọng nói có chút run rẩy, cô vẫn cố rặn từng tiếng một. "Trân, nếu ngay cả anh cũng buông tha, em sẽ chống trọi được sao?" "Lại Phúc, em rút lại lời hứa ngày đó, em thực sự không thể bên anh được nữa" . "Trân, vì anh... được không em?" Lại Phúc thấp giọng van nàn. "Lại Phúc, đến giây phút này anh có biết nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời em là gì không?" Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, mơ hồ hỏi.