A Hổ lấy lại tinh thần rồi đứng dậy, trâm cốt ngọc bội và mấy thứ đồ gì đó rơi hết xuống đất, phát ra tiếng ‘leng keng lạch cạch’. Hắn lê bước đến bên cạnh A Văn, muốn ôm lấy bả vai y, lại sợ y tức giận, định nắm bàn tay nhỏ bé của y, thì sợ bị y phớt lờ, muốn nói mấy lời xuôi tai, bối rối lo lắng nghĩ nát óc cũng không ra được ý tưởng hay ho nào… Thế là tay chân luống cuống một hồi, chẳng biết phải làm sao mới có thể khiến người yêu vui vẻ.
“A, A Văn…” Hồi lâu sau mới nghẹn ra được hai từ, lời nói lại ngắt quãng đến kỳ cục.
Người vốn đang đưa lưng về phía A Hổ bỗng quay lại thở phì phì, nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt hơi đỏ,
“Ngươi… Ngươi thật sự nguyện ý, theo ta…” Nói tới một nửa thì xấu hổ quá, lại nuốt nửa câu sau về.
“Nguyện ý nguyện ý,” A Hổ chợt nắm lấy hai tay A Văn, “A Văn ta theo ngươi cả đời, ta thực sự thích ngươi!”
Thoáng chốc hai má A Văn càng đỏ hơn, hai tay bị nắm nóng đến doạ người, khoảng cách giữa đôi bên lại gần thế này, vành tai nóng hừng hực đều là do câu “Thực sự thích ngươi” ấy, đáy lòng y ngọt lịm như thể quét mật đường.
“Ngươi… Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu sau này thấy người nào đẹp hơn ta, cũng chạy đến ôm rồi kêu ‘Tiểu nương tử’ hả?” A Văn cúi đầu, không nghe theo bèn trách móc.
“Không không không, A Văn đẹp nhất, không ai có thể đẹp hơn A Văn, kiếp này Vương Hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ma-ta-rat-on-nhu/73354/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.