Thời gian cứ thế mà trôi mà chẳng chờ đợi một ai. Kể từ lần đó, Tiến thấy tôi là không thèm nói gì, chỉ toàn lườm nguýt, hoặc liếc xéo cười khẩy một cách khinh bỉ. Cậu ta chắc hẳn ghét tôi lắm làm tôi tự dưng cảm thấy có lỗi với người ta thế này đây. Nhưng thôi khỏi, tại sao tôi phải quan tâm hắn.
"Vù... vù...vù"
"Khịt"
Lại ngạt mũi rồi, tôi kéo cái gối bị đá xuống cuối giường lên để đầu.
"Vù vù vù"
Đêm mà cứ có quạt thổi êm đềm dịu mát như này thì còn gì bằng, tôi nằm hưởng thụ thêm một lúc nữa định sẽ dạy sớm thôi, nhưng mở mắt ra thì mặt trời đã lên đến đỉnh. Tôi bò dậy chui vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt,...
- Ngủ ít thôi, con gái con đứa ngủ gì ngủ như chết, động đất sóng thần chắc chẳng biết gì. Ngủ vùi thế này thì sau này về nhà chồng mẹ nó đuổi... blab...blab...
Mẹ tôi đi vào phòng tôi, lấy 1 cái bút nói gì đó rồi đi ra.
" Ọc.. Ọc...." - (âm thanh lúc đánh răng)
....
Thở dài...
Hôm nay tôi làm gì? Nothing. Đã 2 tuần trôi qua rồi, tôi cứ thế này cả hè mất. Chán quá.
"We don't talk anymore..." chuông điện thoại tôi đổ, là số lạ.
- Alo ạ!
- Oa... Oa... Mày ơi... - Thấy giọng quen tôi nhìn lại dãy số rồi nghe tiếp...
- Dương à... Số ai đây.
- Huhu... huhu.. Mày ơi, làm sao bây giờ, Đăng Duy chia tay tao rồi, anh ấy thay đổi rồi, tao không biết phải làm gì bây giờ, giúp tao với, mày mang Duy về giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ki-niem-hay-con-xanh-school-days-you-and-me/145946/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.