Chương 11: Kẹo Bạc Hà
"Mùi hương của riêng cậu."
...
Tóm lại là, An đã xin lỗi tôi và nói rằng cậu ấy còn yêu tôi. Thế nào cũng được... Chúng tôi lại là một cặp thêm vài tháng nữa. Thật ra tôi không có khái niệm yêu là phải cưới, đường còn dài lắm, yêu là để trải nghiệm, ai biết được sau này tôi sẽ yêu bao nhiêu người nữa. Nhưng tôi đã từng mơ về một tương lai được sống cạnh người tôi yêu, người mà tôi yêu bằng cả con tim mình. Nhưng mỗi ngày đều phải chấp nhận một sự thật là cậu đã yêu người con gái khác... Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu, An có thể làm tôi nguôi dần nỗi nhớ cậu, thì cô gái đó, người mà cậu nói là "người yêu tao" cũng có thể làm cậu yêu cô ấy.
Khi đó, một đứa bạn như tôi sẽ không còn khái niệm thân thiết như trước nữa. Giữa nam và nữ làm thế nào mà tồn tại được một tình bạn trong sáng cơ chứ, sau một thời gian thì chắc chắn có một đứa nảy sinh tình cảm thôi.
...
Nhưng những lúc cô đơn, tôi lại nhớ cậu. Nhớ rất nhiều.
...
"Huỵch!"
"Thanh ơi. Huhu chết rồi à Thanh ơi, Thanh... Dậy..!"
Tôi giật mình tỉnh dậy, đêm qua tôi ngủ lâu vậy ư. Vẫn còn sớm phải không? À có một sự thật là tôi đã thi xong học kì rồi, hôm nay là chủ nhật cứ ngủ thỏa thích đi.
"Thanh.. huhu. Chết rồi à.. Dậy mẹ đi. Nhanh lên con mọi rợ. Dậy!" Tiếng hai, ba đứa nheo nhéo bên tai tôi.
B*tch! Mạnh, Đạt, Dương thì phải. Ngủ cũng không yên, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ki-niem-hay-con-xanh-school-days-you-and-me/145943/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.