Sara bước vào phòng ngủ của nàng và khẽ khàng đóng của lại. Nàng bảo cô hầu dỡ đồ có thể để sau. Nàng muốn ở một mình trong vài phút thôi.
Hầu như không nhận thức được điều mình đang làm, nàng cởi áo khoác, vắt nó lên cuối chiếc giường bốn cột to lớn, và chầm chầm băng ngang qua căn phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới nàng, bãi cỏ từng được cắt tỉa đẹp đẽ đã biến thành rừng rậm, và phía xa, bên trên những ngọn cây, nàng có thể nhìn thấy những con đường xoắn ốc của Stoneleigh.
Người dân ở Stoneleigh không còn ân cần với nàng kể từ sau phiên toà. Viễn cảnh đi dọc theo đường lớn hoặc dự lễ ở nhà thờ thật đáng sợ. Điều đó không sao cả. Khi tất cả xong xuôi, nàng sẽ đi trước khi dân địa phương lờ mờ biết được nàng đã quay trở lại.
Cuối cùng nàng cũng về nhà, nơi nàng yêu mến nhất trên thế giới, và nàng vừa ước đang ở bất cứ nơi đâu trừ nơi này.
Trong nhiều năm, nàng đã trở về nhà nhiều lần nhưng không có lần nào trống rỗng như lần này. Khi nàng về nhà từ trường học, các em trai và em gái nàng sẽ điên cuồng vì vui mừng, nhưng tất nhiên, nàng luôn nhớ mang cho chúng món quà nho nhỏ. Và khi cha nàng còn ở đây, ông cười rạng rỡ đầy tự hào với nàng; và Constance, nhặng xị lên, đôi khi tỏ ra chanh chua nhưng không bao giờ rầu rĩ. Và Anne...
Nàng không thể nghĩ về Anne mà không muốn khóc. Đã có thời, họ rất thân thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ke-la-mat-luc-binh-minh-strangers-at-dawn/2053782/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.