Hoàng đế già rồi.
Tuổi ông chưa tính là quá cao, nhưng ngày càng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, sức lực suy tàn.
Vốn đa nghi, ông đã rà soát những người bên cạnh, thử đi thử lại nhiều lần đều không phát hiện gì, cuối cùng chỉ đành đau đớn nhận ra, có lẽ cơ thể ông đã đến lúc tri thiên mệnh, không thể không phục già.
Nhưng làm sao cam tâm tình nguyện đối mặt với sự thật này?
Đám con cái dưới gối từng đứa một trưởng thành, chúng khỏe mạnh cường tráng, chúng tràn trề sức sống, đứa này tham vọng hơn đứa kia.
... Phải rồi, cũng phải thôi...
Hoàng đế ho sặc sụa, tiếng ho ngày càng lớn. Rõ ràng kinh thành đã ở ngay trước mắt, nhưng đoàn xe hồi kinh lại chẳng thể đi nổi đoạn đường cuối cùng này.
Ông ngã bệnh.
Rồi được khiêng về kinh thành.
Lần này bệnh tình còn nghiêm trọng hơn mấy năm trước. Trong sự suy yếu từng ngày, Hoàng đế buộc phải nhận ra, có lẽ, thời điểm đó đã đến. Dù không cam tâm đến đâu, trong số những hoàng tử còn lại, ông bắt buộc phải chọn ra người thích hợp nhất.
Trong lòng ông đã có sẵn ứng cử viên.
— Thập Tam hoàng tử.
Chỉ trừ một vấn đề, hiện tại Thập Tam hoàng tử còn quá nhỏ, mới mười lăm tuổi, liệu có gánh vác nổi trọng trách này không? Ông không khỏi nhớ lại thời trẻ của mình, khi đó ông tiếp nhận ngôi vị từ tay phụ hoàng, chín chắn hơn Thập Tam hoàng tử bây giờ nhiều.
Có lẽ lúc con người sắp chết, càng hay nhớ lại chuyện xưa, cũng không tránh khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065659/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.