Trong chuyện này, bản lĩnh của Kinh Trập chắc chắn không thể so bì với Hách Liên Dung.
Người đàn ông này lén lút lấy cậu ra luyện tập, nhân lúc Kinh Trập không biết mà luyện được một thân "tay nghề" cao siêu. Giờ Kinh Trập trói chặt chân tay hắn lại, mới có thể yên tâm phần nào.
Cậu đã đặc biệt sai Thạch Lê tìm loại dây thừng thô to, người thường căn bản không thể giãy ra được.
Hách Liên Dung: "Đã chuốc thuốc rồi, mà vẫn không yên tâm?"
"Ai mà biết được người như huynh còn có bản lĩnh gì nữa?" Kinh Trập cười như không cười ngồi lên người hắn, "Đến lúc đó, chẳng phải ta xui xẻo sao?"
Vốn dĩ còn định nhét giẻ vào miệng Hách Liên Dung, nhưng nghĩ lại thì thôi. Nếu ngay cả âm thanh cũng không nghe được, thì còn gì thú vị nữa.
Kinh Trập ngó nghiêng một hồi, cảm thấy đôi môi của người đàn ông này thật đẹp, bèn cúi đầu hôn chùn chụt mấy cái, sau đó mới cố ý cắn vào khóe miệng hắn, thế mà lại cắn rách cả da.
Đây là trả thù cho sự mạnh bạo vừa nãy của Hách Liên Dung đây mà.
Kinh Trập vểnh đuôi lên, đắc ý nói: "Cứ mặc huynh giày vò mãi, tính ra toàn là ta chịu thiệt. Sao có thể để huynh chiếm hết mọi lợi lộc được?"
"Ta chiếm được lợi lộc gì chứ?" Hách Liên Dung nói chuyện chậm hơn bình thường một chút, khẽ thở dài, "...Vẫn chưa ăn được mấy miếng, thì đã chạy mất rồi."
Mặt Kinh Trập đỏ bừng, vỗ nhẹ một cái lên mặt hắn, bực bội nói: "Huynh coi ta là cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065635/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.