Lần đầu tiên đi theo Hách Liên Dung ra ngoài, ngồi trên ngự giá nhìn ra cửa sổ, ánh mắt Kinh Trập mang theo sự căng thẳng khó nhận ra. Sự căng thẳng này không tự nhiên cho lắm, nhưng ít nhiều có liên quan đến người đàn ông bên cạnh.
Áo choàng lông khoác trên người, cùng lò sưởi tay được nhét vào lòng, đủ để Kinh Trập cảm thấy thoải mái trong tiết trời đầu xuân se lạnh.
Kinh Trập quay lại nhìn Hách Liên Dung: "Còn huynh thì sao?"
Cơ thể Hách Liên Dung chắc đã quen với cái lạnh, rất ít khi mang theo các loại dụng cụ sưởi ấm. Nhưng Kinh Trập luôn giữ thái độ ta có huynh cũng phải có, lúc nào cũng để mắt đến hắn.
Người đàn ông lười biếng lấy một cái từ trong tay áo ra, lắc lư trước mặt Kinh Trập. Lúc này cậu mới hài lòng đôi chút, đặc biệt nhoài người qua, bắt hai tay hắn đều phải ôm lò sưởi, mới chịu thôi.
Trên người Kinh Trập thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt.
Đó không phải mùi hoa lan, mà là một loại khác, hương liệu do Hách Liên Dung chọn, ngửi ngọt ngào như mật, cũng không biết là loại gì.
Cậu ít khi để ý đến những thứ này, luôn tùy Hách Liên Dung sắp xếp.
Cậu sống hơi qua loa, kể cả mái tóc đen nhánh óng ả hiện tại cũng là do Hách Liên Dung giám sát cậu nuôi dưỡng sau này.
Không biết là do hiếm khi được ra ngoài, hay vì nơi sắp đến là Thái Y Viện, Kinh Trập luôn cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp.
... Hách Liên Dung hôm qua thực sự đã dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065618/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.