Họ chen chúc trong cái tổ.
Nhìn từ bên ngoài, cái tổ này vô cùng rộng rãi, ngay cả khi hai người đàn ông trưởng thành chui vào vẫn còn thừa chỗ. Thế nhưng bên trong, vô số quần áo được dùng để gia cố cho tổ, khiến không gian trở nên chật hẹp hơn.
Trong tổ tràn ngập hơi ẩm và u ám.
Ẩm ướt đến mức tưởng chừng như có thể vắt ra nước.
Mùi hương ngọt ngào mà mục ruỗng ấy dường như dễ dàng khơi dậy sự bốc đồng trong lòng người, lôi kéo d*c v*ng thiêu đốt vạn vật trỗi dậy từ lớp băng phong ấn.
Hách Liên Dung tựa vào tủ quần áo… hay nói đúng hơn là bên mép tổ. Hắn tay dài chân dài, muốn chen vào không dễ dàng gì, nhưng dưới sự khao khát mãnh liệt nào đó của Kinh Trập, cuối cùng hắn vẫn xuất hiện ở đây.
Từ góc độ này, Hách Liên Dung chỉ có thể nhìn thấy cái ót xù lông của Kinh Trập, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt cậu.
Khiến Hách Liên Dung thực sự rất muốn nắm lấy cằm cậu nâng lên.
Hoặc là hung hăng túm lấy nắm tóc ấy, ấn đầu cậu xuống mạnh hơn nữa.
Hắn muốn biết, trên khuôn mặt Kinh Trập lúc này, rốt cuộc là biểu cảm kỳ lạ nào.
Chắc hẳn, sẽ khóc rất đẹp.
Kinh Trập quả thực rất muốn khóc.
Cậu vừa tự cổ vũ mình, vừa rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể nuốt lời, nhưng lại đâm lao phải theo lao.
Hách Liên Dung đã giúp cậu, cậu trả ơn, cũng coi như là… chuyện bình thường. Nhưng việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065615/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.