"Ngon quá!"
Kinh Trập trợn tròn mắt ngạc nhiên, thịt cá trong miệng tươi mềm vô cùng, lại có chút cay nồng, một hương vị rất đặc biệt.
"Minh Vũ, tay nghề của ngươi so với trước kia đúng là tiến bộ hơn nhiều."
Trong phòng của Minh Vũ có kê một chiếc bàn nhỏ.
Kinh Trập và Minh Vũ đang trốn ở đây, trên bàn bày hai đĩa thức ăn, một đĩa là món cá Kinh Trập vừa ăn, đĩa kia trông cũng đầy đủ sắc hương vị, chính là món thịt lợn xào lăn.
Đây là Minh Vũ đặc biệt làm cho Kinh Trập để an ủi tinh thần.
Không tiện ăn uống lộ liễu ở Ngự Thiện Phòng nên họ lén lút mang về phòng mình.
Minh Vũ nghe Kinh Trập khen, cười hì hì nói: "Khổ luyện lâu như vậy, nếu không tiến bộ chút nào thì chẳng phải bị Chu tổng quản đánh chết sao?"
Kinh Trập đã biết thói quen của Chu Nhị Hỉ.
Gã là người tin vào câu thương cho roi cho vọt, làm không tốt là đánh chết bỏ, đánh cho đến khi làm được mới thôi. Dưới trướng gã, đừng hòng làm kẻ vô lo vô nghĩ chẳng biết gì.
Tuy nhiên, người được hưởng sự đãi ngộ này của gã gần như không có.
Phải là người chủ động cầu xin mới được.
Chu Nhị Hỉ đâu có kiên nhẫn như vậy, rảnh rỗi không có việc gì lại đi dạy người khác, đồ đệ gã nhận hiện nay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Minh Vũ không tính là đồ đệ của gã, nhưng gã đối xử với Minh Vũ cũng coi như tận tâm.
Minh Vũ thấy ánh mắt lo lắng của Kinh Trập, lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065591/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.