Hoàng Nghi Kết ôm chặt vùng bụng dưới đầm đìa máu tươi, giãy giụa nằm trên nền gạch ướt đẫm. Dòng máu không ngừng rỉ ra rất nhanh biến mất, không biết bị thứ gì nuốt chửng.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Là màu trắng bệch chết chóc đã mất đi sự sống.
Đúng như Dung Cửu nói, dù bị thương nặng đến mức này, nhưng nàng ta vẫn chưa chết.
Xung quanh vết thương, có thứ gì đó kết thành khối đang ngọ nguậy, vá víu lại da thịt. Tốc độ tuy rất chậm, nhưng quả thực đang níu giữ hơi thở cuối cùng của nàng ta.
Hoàng Nghi Kết dùng bàn tay còn lại, cố sức vươn về phía cửa điện.
Nàng ta trân trân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Cơn đau kịch liệt và cái lạnh thấu xương khiến nàng ta không nhịn được nôn ra máu, nửa mê nửa tỉnh… Rốt cuộc là, làm sao lại đi đến bước đường này nhỉ…
À, nàng ta nhớ ra rồi, có lẽ ngay từ lúc bước chân vào cung, kết cục này đã được định sẵn.
Hoàng Nghi Kết vốn không mang họ Hoàng.
Mẹ nàng ta là con gái xuất giá của Hoàng gia, nhưng chỉ là thứ xuất, gả cho một gia đình ở biên thùy Tây Nam xa xôi.
Gia đình đó bề ngoài trông có vẻ hòa nhã với người ngoài, nhưng mẹ chồng của mẹ nàng ta lại là một Trùng vu đời đời truyền nữ không truyền nam. Khi Hoàng Nghi Kết vừa chào đời, bà ta đã chấm trúng nàng ta, nhận nàng ta làm đồ đệ.
Vì vậy, bà nội của Hoàng Nghi Kết vừa là người thân, vừa là sư phụ của nàng ta. Từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065567/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.