Cái Tết này trôi qua thật nhạt nhẽo, toàn dựa vào mấy cái lồng đèn đỏ treo từ trước để vớt vát chút không khí, người ở Bắc Phòng trở về ai nấy đều mệt lử. Việc quàn linh cữu cần người thức đêm trông coi, đến tuần thất đầu lại càng cần hơn, bọn họ ngày đêm chịu đựng, quả thực sắp không gượng dậy nổi nữa, cũng may chỉ cần mấy ngày này thôi.
Sau khi trở về, Minh Vũ nằm lì suốt cả một ngày trời mới bò dậy nổi. Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Lúc cậu ta bò dậy thì trời đã nhá nhem tối, trong phòng hơi tối tăm, cậu ta dụi mắt, thấy những người khác vẫn còn đang ngủ, bèn lững thững như du hồn đi ra ngoài, nhìn thấy Kinh Trập đang ngồi dưới hành lang.
Minh Vũ sáp lại gần, phát hiện Kinh Trập đang nương theo ánh tà dương còn sót lại, đang... đan... găng tay?
"Sao ngươi lại rảnh rỗi sinh nông nổi làm cái này thế?"
Minh Vũ ngồi xuống bên cạnh Kinh Trập.
Kinh Trập: "Dung Cửu lại tặng quà cho ta, ta thấy áy náy, nên hỏi hắn muốn cái gì."
Cậu vẫn đang hì hục nỗ lực làm việc.
"Hắn muốn cái này á?" Minh Vũ tặc lưỡi lắc đầu, "Cái này nếu làm bằng da thì chắc chắn không tồi, chứ đan thế này à, chưa chắc đã tốt đâu."
Kinh Trập bình thản nói: "Có bao nhiêu vốn liếng thì làm bấy nhiêu chuyện. Ta không kiếm nổi một tấm da tốt, chẳng lẽ không thể cố gắng hết sức mua một cái phù hợp sao?"
"Nói vậy là ngươi đã móc nối được với bên thu mua rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065544/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.