"Ngươi nghe nói gì chưa? Càn Minh Cung lại lôi ra thêm mấy thi thể nữa, ngoài điện toàn là máu."
"Ngươi điên rồi, nói mấy chuyện đó làm gì?"
"Nghe nói trước điện lại sắp điều người qua, chẳng phải sợ rằng..."
"Xì, chuyện này cũng đến lượt chúng ta lo sao? Ngươi đúng là lo xa quá rồi."
Dưới bóng cây râm mát, hai tiểu thái giám tụm lại nói chuyện, cố gắng hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy.
Buổi chiều không có việc gì, chuyện phiếm đàm tiếu là lẽ thường tình, nhưng người mà họ nhắc đến lại là vị kia, nên câu chuyện bỗng trở nên khác biệt. Lẽ ra, ở bất kỳ nơi nào khác, bọn họ cũng phải cẩn thận lời nói, chẳng dám hé môi dù chỉ một câu, nhưng đây lại là Bắc Phòng.
Vài dãy nhà nhỏ, bị che khuất trong chốn cung đình xa hoa lộng lẫy này, trông thật sự chẳng mấy bắt mắt. Bên ngoài sân viện là một con ngõ dài hun hút, ngăn cách ánh sáng và bóng tối.
Rất ít người lui tới Bắc Phòng, ngoài những thị vệ tuần tra, chỉ có Minh ma ma phụ trách trông coi nơi này và Đại thái giám Trần Minh Đức, cùng với vài cung nhân chạy vặt dưới trướng.
Vì ở xa, nên tin tức cũng đến chậm hơn.
Chuyện mà Trường Thọ và Vô Ưu vừa nhắc đến, đã là chuyện của bốn năm ngày trước rồi.
"Bắc Phòng ít việc, cũng chẳng có tranh quyền đoạt lợi," Vô Ưu quả nhiên như tên gọi của cậu ta, là kẻ thích sự an nhàn, "chẳng lẽ ngươi còn muốn ra ngoài ư?"
Trường Thọ hơi đỏ mặt, cãi lại: "Ai giống ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065532/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.