Chương trước
Chương sau
Nhạc Tuyển Hoa làm phẫu thuật chưa đến một tuần, còn tương đối yếu, nhưng ánh mắt và trạng thái vẫn là dáng vẻ không chịu khuất phục kia. Thấy La Nhất Hải đến, bà nhíu mày hỏi, “Con cũng mới phẫu thuật chưa bao lâu, ráng đến đây làm gì.”

Nhạc Nguy Nhiên vội vàng ăn miếng cơm, Nhạc Tuyển Hoa liền hối cậu đi về, nói bên phía công ty của con phải quản lý cho tốt, chỗ này đâu có thiếu người. Nhạc Nguy Nhiên thấp giọng “Dạ” một tiếng.

Phòng bệnh tốt nhất ở khoa ngoại tim mạch, hai tổ y tá và giúp việc luân phiên chăm sóc, quả thực không cần đến cậu. Hôm nay La Nhất Hải đến, Nhạc Tuyển Hoa liền nhân cơ hội đuổi cậu đi, bảo La Nhất Hải đưa cậu về.

Cả tuần nay cậu đều ở trong bệnh viện, gầy rộc đi hẳn, dưới cằm nhàn nhạt màu xanh của râu, trông mà La Nhất Hải thắt lòng.

Nhạc Nguy Nhiên nói không cần, con về công ty, tối chút con lại đến. Cũng chẳng nhìn La Nhất Hải, cầm áo khoác lên rồi đi ra cửa.

Nhạc Tuyển Hoa thở dài một hơi khẽ đến khó mà nghe thấy, bảo y tá chỉnh giường cao lên một chút, có hơi do dự mà hỏi La Nhất Hải, “Nhất Hải, con giúp dì một chuyện… Dì biết con đã về nhà ở, nếu như con rảnh, có thể giúp dì đưa Nguy Nhiên đi làm kiểm tra sức khỏe được không? Nhà dì tim đều không tốt.”

La Nhất Hải suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu, “Được, để con nói với cậu ấy. Dì lo lắng cho Nguy Nhiên, vậy dù cũng nên hiểu cậu ấy cũng lo lắng cho dì, nên đừng đuổi cậu ấy nữa.”

Nhạc Tuyển Hoa cười cười có hơi xấu hổ, “Hai mẹ con chúng ta… từ nhỏ đã thế, đều độc lập thành quen, ban nãy con cũng nhìn thấy đấy, rất nhiều chuyện… ài, thật sự là, sống chết cũng không nói ra được.”

Bà khẽ nâng tay lên với La Nhất Hải, “Lần đầu trước khi ba con dẫn dì về nhà các con, ổng nói trong nhà ồn lắm, bảo dì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Vừa vào cửa – dì nhớ rất rõ, Nhị Hà chạy lên ôm chầm lấy ổng, Tam Giang thì lớn tiếng gọi “Ba ơi ba ơi” – Lúc đó dì thích lắm, rất hâm mộ. Nguy Nhiên quá giống dì, chuyện gì cũng để trong lòng không chịu nói, chuyện tốt hay xấu cũng không nói.”

La Nhất Hải nói, “Đúng thế, lúc ở La gia, Nguy Nhiên cũng không hay nói chuyện.”

“Nhưng bây giờ thằng bé giỏi hơn dì nhiều.” Nhạc Tuyển Hoa nói, “Dì luôn cảm thấy là ở nhà con mấy năm nó bị ảnh hưởng, biết gọi điện thoại hỏi sức khỏe dì thế nào, có uống thuốc chưa, có gì không khỏe không, mỗi tuần đều đến thăm dì – Dì ấy, trong lòng thì vui, nhưng miệng lại không nói được một chữ.”

Chuyện này đối với La Nhất Hải mà nói có hơi khó mà tưởng tượng nổi, người nhà La gia bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nhao nhao mà ra, chuyện gì cũng không thể để qua đêm được.

Nhạc Tuyển Hoa nhìn nhìn vết kim truyền dịch trên mu bàn tay mình, nhàn nhạt nói, “Dì cũng không biết lúc nào thì không còn, hy vọng nó đừng như dì, mà có thể thật khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

La Nhất Hải ở chẳng bao lâu, thấy bà hơi mệt thì liền từ biệt. Ra khỏi cửa phát hiện Nhạc Nguy Nhiên đứng bên cửa, muốn vào mà không vào, thấy anh bước ra cậu ta vội nói một câu “Không cầm chìa khóa xe”, quay đầu liền sải bước lớn mà đi, đẩy cửa thoát hiểm chạy nhanh xuống lầu.

La Nhất Hải đuổi theo – Anh nhìn thấy khóe mắt đỏ au của Nhạc Nguy Nhiên, túm lấy cổ tay cậu, “Nguy Nhiên!”

Nhạc Nguy Nhiên không giãy ra, cũng không quay đầu lại, chỉ đứng đấu lưng ở góc tường. La Nhất Hải đưa tay lên xoay mặt câu lại, nhìn thấy khuôn mặt đang gắng sức kiềm nén gì đó.

“Bà ấy căn bản – căn bản không hiểu tâm trạng của tôi như thế nào!” Nhạc Nguy Nhiên sít từ kẽ răng ra những lời rống giận trầm thấp, “Bà chẳng nói gì với tôi cả! Không nói một chữ nào! Lúc trước bà từng làm giá đỡ cũng không nói với tôi! Té xỉu nằm viện bà cũng không cho vú nuôi nói tôi biết! Bà ấy có biết tôi sẽ lo lắng không?”

“Tôi tưởng bà không quan tâm đến tôi nữa, từ trước đến nay bà chưa từng hỏi tôi có tốt hay không, chưa từng hỏi tôi có vui hay không – Cho dù là một chữ cũng tốt, tôi cũng có thể cảm thấy rằng mình không phải gánh nặng của bà!”

“Tôi cứ tưởng có hay không có tôi thì bà cũng không sao cả — Cho đến bây giờ bà vẫn cứ mở miệng là hỏi “Công ty thế nào ra sao”, con mẹ nó, vào lúc này rồi ai lại đi lo cho công ty sẽ thế nào chứ!”

La Nhất Hải ôm Nhạc Nguy Nhiên thật chặt, ấn đầu cậu lên vai mình, nghe tiếng cậu khóc thảm thiết không thể kiềm chế nổi.

“Tôi tưởng rằng bà không yêu tôi…”

Vỗ về tấm lưng đang căng cứng trong lòng, La Nhất Hải khẽ giọng gọi tên cậu, hy vọng có thể khiến cậu thả lỏng dù chỉ là một chút xíu thôi cũng tốt.

Quen biết mười mấy năm, La Nhất Hải lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nguy Nhiên khóc, kiểu ra sức kiềm nén này, kiềm nén đến toàn thân run rẩy cũng không có cách nào kiểm soát, nhưng vẫn muốn kiểm soát khóc lóc, điều này khiến tim anh đau đến thắt lại.

Khóc đi Nguy Nhiên, cậu có thể khóc, La Nhất Hải nói.

Lái xe đưa Nhạc Nguy Nhiên đến dưới lầu công ty, Nhạc Nguy Nhiên hỏi, “Hôm nay anh đi tìm tôi là muốn nói gì phải không.”

La Nhất Hải thấp giọng nói, “Anh không muốn lợi dụng việc cậu đối xử tốt với anh, như thế quá ích kỷ…”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Anh có thể ích kỷ mà, tôi không bận tâm.” La Nhất Hải lắc đầu, còn chưa nói gì đã bị Nhạc Nguy Nhiên cắt ngang, “Đủ rồi, tôi hiểu ý của anh.”

Trước khi xuống xe, cậu lại nói, “Lúc nào anh cũng có thể quay về đi làm lại, việc nào quy việc nấy, tôi không mong sẽ ảnh hưởng đến công việc bình thường.”

Từ đầu đến cuối, Nhạc Nguy Nhiên không hề nhìn La Nhất Hải lấy một cái.

Nhìn bóng lưng của cậu, La Nhất Hải cảm thấy mình rõ ràng đã làm chuyện đúng đắn, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu thế này.

Cảm thấy một bên cổ hơi lạnh, anh đưa tay lên sờ, trên cổ áo sơ mi, bị nước mắt của Nhạc Nguy Nhiên làm ướt một khoảnh. La Nhất Hải nhịn không được mà dùng tay nắm lấy, muốn ủ ấm cho nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.