La Nhất Hải trầm mặc một hồi, phụt cười: “Vậy đợi cái đầu đang yên đang lành bị đụng u của cậu bớt sưng đi rồi nói sau.”
Nhạc Nguy Nhiên nghẹn một họng, giành lấy chiếc khăn, cũng chẳng biết là tức giận ai. Lại nghe La Nhất Hải nói, “Anh biết, cậu đã chăm sóc rất tốt rồi. Anh cũng mới nhận ra, cảm giác được người ta chăm sóc lại thích như vậy.”
La Nhất Hải ngồi bên cạnh cậu ta, vỗ vỗ vai, “Nguy Nhiên của chúng ta, là một đứa trẻ tốt trọng tình trọng nghĩa.”
Lỗ tai của Nhạc Nguy Nhiên đỏ bừng lên, lớn tiếng nói tôi đã 27 tuổi rồi. La Nhất Hải cười ha hả, “Đúng thế đúng thế, lúc cậu vừa đến mới cao đến ngực anh, bây giờ thì đã cao hơn anh mười mấy centimet rồi!”
Nhạc Nguy Nhiên thấp giọng nói, là anh nuôi khéo đấy.
La Nhất Hải ôi chao một tiếng, “Ngày trước không nhận ra miệng cậu ngọt như thế đấy, có phải là học theo La Tiểu Hồ không? Cậu biết không, hồi ở La gia anh đặt cho cậu cái biệt danh, là Nhạc Một Chén.”
Nhạc Nguy Nhiên vào bàn ăn, bới cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tuyệt đối không bới thêm. Sau khi phát hiện, La Nhất Hải liền len lén quan sát cậu ta có thể ăn bao nhiêu, mỗi lần bới thêm một chút, sau này đổi luôn thành cái bát lớn.
Không biết có phải là dinh dưỡng đủ đầy rồi, chiều cao của Nhạc Nguy Nhiên trong mấy năm cứ chầm chậm tăng lên, sáng nào dậy cũng bị nhức xương.
Nhạc Nguy Nhiên liếc La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-dua-con-nha-ho-la/2848554/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.