trở về nhà tôi thấy phúc đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy tôi về phúc liền đi tới nắm tay tôi và nói?
- em đi đâu từ qua đến giờ mới về vậy? có biết anh lo lắm không hả?
tôi thấy bàn tay của phúc được băng lại còn rớm vết máu, nhưng giả làm ngơ tôi nói;
- đi đâu là việc của tôi? anh quan tâm làm gì?
nói rồi tôi đi ngang qua phúc về phòng.
những ngày trước chỉ có tôi là người luôn nhìn phúc lướt qua người mình không một chút đoái hoài thế nhưng tôi không biết tôi lấy ở đâu cái can đảm để đi qua người anh để mặc cho anh đứng đó hụt hững với bao cảm xúc...
những ngày sau đó phúc ra sức làm lành và xin lỗi tôi nhưng tôi cũng không mảy may quan tâm là máy.
tôi vừa bước ra từ phòng tắm thấy phúc đứng ngay ở cửa phòng tôi giựt mình liền nói.
- anh làm gì ở đây thế? giựt hết cả mình!
nói rồi tôi toan bước đi thì chợt bị bàn tay phúc giựt lại.
giọng ngà ngà hơi men phúc nói;
- thì anh chờ em.
- chờ tôi làm gì?
- ơ, em hỏi hay nhỉ? giờ này chồng chờ vợ không biết để làm gì à mà còn hỏi? hỏi thừa.(vừa nói phúc vừa nhìn tôi cười, điệu cười ma mảnh)
- anh mau bỏ tay tôi ra để tôi còn đi ngủ, tôi mệt rồi!
vừa nói dứt câu thì bờ môi của phúc đã chiếm lấy môi của tôi.
tôi giãy giụa nói ;
- anh mau bỏ tôi ra, cái đồ đáng ghét.
càng nói phúc càng tham lam ghì chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-dua-con-bi-bo-lai/1404738/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.