Nhìn chiếc xe của bố lăn bánh đưa mụ ngọc đi khuất dần mà trong lòng tôi giấy lên một nỗi lo sợ, cảm giác bất an, đứng ngồi không yên.
tôi nhớ rõ ràng tôi chỉ hất tay mụ ngọc ra, rất nhẹ để tôi đi về phòng vì không muốn đôi co với mụ nữa, với cái hất tay đó sao đủ lực để mụ ấy có thể ngã như vậy được nhỉ?
Lúc này những cái tát của bố lúc nãy cũng không còn làm tôi đau nữa, nhưng tôi chợt nhận ra lòng người thật tanh ghê gớm, tanh tới mức đưa cả đứa con còn đang tượng hình trong bụng ra làm bàn đạp để đạt được mục đích của mình. Nghĩ tới đây tôi chợt rùng mình ghê sợ khi hàng ngày mình phải sống chung 1 nhà, phải đối mặt với con người đó.
Cứ mãi suy nghĩ tôi ngủ gục đi trên bàn lúc nào không hay mãi tới khi nghe tiếng bố quát tôi chợt giật mình tỉnh giấc.
_Bố. Ny, lúc này là lúc nào mà còn ngủ được hả? Tao không nghĩ mày lại vô tâm đến vậy? Đã gây ra chuyện mà còn ngủ ngon lành.
Tôi cảm nhận được trong ánh mắt ông nhìn tôi giờ đã khác. Ông cũng đã thay đổi cách xưng hô với tôi, không còn gọi bố xưng con mà thay vào đó là 2 từ tao _mày nghe đến xa lạ. Lòng tôi lúc này chùn xuống khẽ hỏi.
_bố về rồi ạ! Cô ngọc có sao không bố? Con xin lỗi, con không cố ý đâu ạ!
_Chắc mày mong cho ngọc có sao lắm hả?
_Dạ, không, con không có ý đó đâu Ạ!
_cũng may nhà này còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-dua-con-bi-bo-lai/1404718/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.