mặc tôi khóc lóc van xin bố vẫn lạnh lùng không nhìn tôi lấy 1 chút. tôi đôi mắt giàn giụa nhìn bố.
- bố ơi!đừng mà.
mụ ngọc được đà nhìn tôi cười. [nở nụ cười nửa môi đủ chỉ tôi thấy] nói.
- ny à. dì biết con rất thương mẹ nhưng dù gì mẹ con cũng
bỏ đi rồi, giờ chúng mình là người một nhà, phải sống vì những người còn ở lại trong gia đình này con à? dì cũng biết tạm thời con cũng chưa thể chấp nhận dì ngay được nhưng dì tin rồi 1 ngày con nhất định sẽ yêu thương dì.
nghe xong những lời đó trong lòng tôi cảm thấy thật ghê tởm lòng cũng không kìm được vội nói.
- cô mãi mãi không bao giờ có thể thay thế đươc mẹ tôi trong ngôi nhà nhà, càng không bao giờ thay thế được mẹ trong lòng tôi.
mụ ngọc nghe vậy cố nén vẻ tấc giận nhìn bố.
- bố. ny, con không được hỗn, ngọc nói đúng đó chúng ta đã là người 1 nhà cũng nên vì nhau mà sống con nên chấp nhận đi,mẹ con đã bỏ con đi và không cần con nữa,đừng cố chấp mà làm khổ người khác, luôn tiện bố cũng nói luôn.
- - bố bận nhiều nhà này cũng cần có người chăm lo cho con và gia đình nên từ nay mọi việc trong nhà bố giao cho cô ngọc toàn quyền quyết định,con cũng đừng làm khó bố và cô ấy nữa [kể từ đó cuộc sống của tôi càng đen tối hơn]
- bố. ngọc em bảo người ta làm gì làm nhanh đi.
- dạ. anh cứ vô nghỉ đi em nói họ làm luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-dua-con-bi-bo-lai/1404716/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.