Bu loong và Đinh vít trở về
Hoa dại ôm bức tranh của mình, bước xuống cầu thang một cách rất thận trọng. Cô vừa xuống đến nhà dưới, các cô tí hon đã vây quanh lấy cô. Ai cũng bảo là bức chân dung của cô đẹp hơn nhiều nhưng không giống bằng các bức của Bạch tuyết và Mắt xanh.
Hoa dại đáp:
- Đồ ngốc, vậy thì theo ý các cô, đẹp với giống thì đằng nào hơn?
Các cô trả lời:
- Nhất định là đẹp hơn!
Én và Mèo con hớt hơ hớt hải đến:
- Tai vạ! Thật là tai vạ! A! Mình mệt quá, lử cả người ra rồi!
Các cô lo sợ:
- Cái gì thế?
Én bắt đầu kể:
- Bọn mình đến nhà thương…
Mèo con nói tiếp:
- … tìm các cậu tí hon sẽ ra viện hôm nay…
Én lại nói:
- … nhưng chị Mật ngọt bảo là họ đã đi rồi.
- … bọn mình liền hỏi đến các cậu khác thì chị Mật ngọt giao các cậu Ngộ Nhỡ và Nhanh Nhảu cho bọn mình, – cô nói liến láu, không muốn cho cô Én ngắt lời cô, – nhưng khi đi đường, các cậu ấy trốn, trèo lên cây.
Cô Én nói và phá lên cười:
- Các cậu ấy sợ là chúng mình sẽ giáo dục các cậu ấy đấy, các cậu có hiểu không?
Mèo con nhăn mặt ra vẻ khinh bỉ:
- Họ hư đốn quá nên bọn mình mới phải săn sóc họ thế chứ!
Mắt xanh hỏi:
- Nhưng mà các cậu ấy ở đâu nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-cuoc-phieu-luu-cua-mit-dac-va-cac-ban/2250975/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.