Vũ hội
Âm nhạc nổi lên. Tất cả mọi người đều nhảy. Nhanh Nhảu nhảy với Sáo sậu, Biết Tuốt với Bạch tuyết, Cáu kỉnh với cô Én và – thật là không ai ngờ – Thuốc Viên nhảy với Mật ngọt. Mật ngọt cũng đến dự hội khiêu vũ. Cô không mặc chiếc bờ-lu trắng thường ngày mà lại bận một cái áo hoa dài, nom chả giống cô Mật ngọt nghiêm nghị ở bệnh viện một tí nào. Một tay đặt lên vai Thuốc Viên, cô mỉm cười bảo chú:
- Cậu phải thừa nhận rằng các phương pháp chữa bệnh của chúng tôi hơn đứt các phương pháp của cậu. Chỉ nội một việc dùng mật bôi vào các vết thương sầy da rách thịt, tím bầm hay cả áp xe nữa cũng đã hiệu nghiệm lắm rồi. Thật là thứ thuốc sát trùng rất tốt, hễ bôi vào là không mưng mủ được nữa.
Bác sĩ Thuốc Viên đáp:
- Tôi không thể nào đồng ý với cô được. Phải lấy i-ốt mà bôi vào các vết thương trầy da rách thịt chứ. I-ốt là thuốc sát trùng tuyệt diệu, bôi vào là tuyệt đối không mưng mủ.
- Ít ra thì cậu cũng phải thừa nhận rằng i-ốt đốt cháy da cháy thịt, còn dùng mật thì không đau đớn gì chứ.
- Tôi đồng ý là chữa bằng mật có thể có hiệu nghiệm đối với các cô, chứ không phải là đối với bọn con trai chúng tôi đâu.
Mật ngọt ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
- Cô chả vừa nói là chữa như vậy thì không đau đớn là gì.
- Thế cậu muốn làm cho người ta đau à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-cuoc-phieu-luu-cua-mit-dac-va-cac-ban/2250960/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.