Do sau tan học buổi sáng thời gian đã giữa trưa Hà Nhan Nha phải về nhà nên không đưa Phương Mạnh Khải đi gặp Dương Lại Viên như dự định nên hẹn sang buổi chiều. Phương Mạnh Khải đối với cô quả thực không đơn thuần là đối với người bạn cùng cảnh ngộ, em gái hay bạn thân, nó giống như đối với một người bạn đời đã từng sống với cậu ấy vậy. Mọi thói quen của cô hay cô ghét cái gì hay thích gì dường như cậu ấy nắm rõ đến kì lạ trong khi đó trong kí ức của cô từ bé đến lớn không hề có sự xuất hiện của cậu. - A Khải, có phải chúng ta đã từng quen nhau phải không.- Hà Nhan Nhan không nhịn được tò mò mà quay sang Phương Mạnh Khải hỏi.
Phương Mạnh Khải liếc cô một cái dịu dàng miệng cười bí ẩn:- Phải.
( Qủa nhiên là vậy) - Lúc nào thế? mình không nhớ nổi. - Hà Nhan Nhan lay lay vai Phương Mạnh Khải hỏi.
Cậu liếc nhìn bàn tay đang lay cậu rồi mỉm cười thỏa mãn ( Người này cái gì cũng không thay đổi) - 500 năm trước, à không... phải hơn thế chứ nhỉ?
- Là vậy sao? Mình hiểu rồi. Là phần kí ức mà mình do quá trình tái tạo mà mất đi- Thì ra là không phải kiếp này mà là phần kiếp trước mình bị mất đi kí ức đây mà. Phương Mạnh Khải đoán chừng cô đã gặp người nào nói linh tinh gì rồi. Ha, cái gì mà" tái tạo mà mất đi"? Tuy bán yêu có tái tạo cơ thể mới nhưng không thể mất đi kí ức được. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-nguoi-lang-le/95676/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.