Dương Lại Viên được sống trong nhung lụa vì anh là người mang dòng máu của tộc chó tiến hóa. Mà gia đình anh là một gia tộc có tiếng tăm, họ luôn cho mình là những người cung phụng thần chó. Do đó họ coi anh không khác một vị thần và bảo hộ anh như viên ngọc trân châu quí giá. Mỗi khi đi học anh đều được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt. Đối với anh đây là một sự nhàm chán không tưởng, anh bắt đầu luyện pháp thuật qua một cuốn sách anh tìm được ở thư phòng bí mật của tổ tiên để lại. Sau một thời gian luyện tập anh bắt đầu để ý những thứ xung quanh nhiều hơn để tìm tòi. Anh nhận ra mình có các giác quan nhạy bén thích hợp làm ngành y, vì vậy anh tìm toàn bộ sách liên quan tới y học trong thư phòng nén tự học một mình. Đến năm 17 tuổi anh dùng ma thuật trốn khỏi nhà trước sự náo loạn của gia đình. Ở bên ngoài, anh bắt đầu sống tự lập, học hỏi mọi thứ về y học. Từ hai bàn tay trắng anh nhận một bác sĩ làm thầy may sao người bác sĩ này rất nhân từ và cũng là người có tiếng tăm, ông nhận anh làm con nuôi và đối xử như con đẻ. Nhờ đó anh mới hiểu thế nào mới là tình cha con thực thụ. Ông dạy cho anh từng thứ mới mẻ trên đường đời, cho anh tự cảm nhận nó bằng những chuyến đi thực tế. Sau hai năm sống dưới sự dạy bảo của vị bác sĩ này anh đã bắt đầu đi xin việc và cuối cùng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-nguoi-lang-le/95674/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.