Một chủ nhật không kém phần ẩm ướt. Cả bức tường nhà trắng xóa cũng thắm lạnh bởi cơn mưa đêm qua.
Gia Hạo loạng choạng bước chân bước xuống khỏi giường, mặc kệ Đức Duy vẫn còn đang say giấc.
Cậu lặng lẽ xuống gian bếp, tính phụ mẹ làm buổi sáng, nhưng chợt nhớ ra, nay mẹ đi tiệc cùng ba mà. Thế là đành ngậm ngùi tự làm một mình, vài món ăn đơn giản.
Nhìn thì có vẻ rất thoải mái dễ chịu, nhưng tâm trí cậu lúc này hoàn toàn rối bời. Rối vì những suy diễn lung tung, rối vì chưa thể hỏi chưa thể biết cô gái hôm bữa đi cùng xe với hắn là ai.
Lại vì ngu ngơ mãi suy nghỉ lại dùng dao cắt hẳn vào tay một vết rõ sâu. Máu từ ngón tay lại chảy dài trên chiếc tấm thớt đang thái rau củ.
Gia Hạo nhìn, cảm nhận được cái đau đang dần lan tỏa. Nhưng cậu không khóc òa như một thằng con nít vô tích sự, cậu chỉ lặng người vài giây rồi mới tủi thân rơi nước mắt.
- Mọe kiếp! Mình hôm nay làm sao thế này!?
Cậu lại yếu đuối đến vậy sao? Từ trước đến giờ chưa từng có một Gia Hạo như vậy? Vậy là do ai chứ!?
Cố gắng băng bó vết thương một cách hậu đậu, nước mắt cũng thế mà cứ mờ nhòe che đi cả ánh nhìn.
Từ trên cầu thang, Gia Hạo chỉ kịp nghe rõ một tiếng thét thất thanh.
- Tiểu Hạo!
Chưa kịp quay đầu lại thì hắn đã nhảy sọc đến chỗ cậu, còn lớ quớ mà đập đầu gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-mua-cuoi-mua/2930058/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.