Buổi chiều hôm ấy, một buổi chiều lạnh buốt cùng màn sương dày đặc bao trùm lấy toàn bộ cảnh vật, khiến chúng bỗng trở nên mờ ảo và thoáng đượm buồn. Trong cái không khí tang thương ấy, thân xác Ly được chở trên chiếc xe bốn bánh màu xám. Chiếc xe tiến dần về phía mảnh đất nơi đã sinh ra người con gái đáng thương ấy.
Trong suốt hành trình, mẹ Ly liên tục ngất rồi lại tỉnh, bà vẫn chưa thể chấp nhận cái thực tế rằng, đứa con gái của bà đã chết.
- Tất cả chỉ là mơ thôi phải không?
Bà lập đi lập lại câu nói đó, bà vẫn nghĩ rằng mọi thứ chỉ giống như cơn ác mộng bà vẫn hay thường gặp sau khi ông chồng qua đời. Sau những cơn mộng mị quái ác đó, bà chỉ cần tỉnh dậy, mà mọi thứ sẽ lại bình yên, không có tang thương sầu não, chỉ còn lại chút gì đó tro tàn. Nhưng sao cơn ác mộng này ám bà giai giẳng như thế, bà liên tục chớp mắt, cấu ngắt cơ thể, nhưng nó nào đâu phải cơn mơ.
Chị Mỹ mặt mũi bơ phờ không cảm xúc, ngồi sát bên thân thể bất động của nhỏ em gái, môi mím chặt, còn thằng Tuân, hai tay ôm lấy gương mặt mình, liên tục khóc thút thít, hai con mắt sưng to như hai quả trứng.
Theo quy luật tự nhiên, màn đêm cứ thế đổ ập, bao trùm lấy phố núi lạnh giá.
Đứng tại quảng trường trung tâm thành phố Đà Lạt lúc này là ba chàng trai, một cậu con trai với mái tóc mềm mượt, được chải vuốt ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-buom-dem-the-moths/2014214/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.