Chương trước
Chương sau
Hoắc Cẩn Hành không quay đầu lại, sau khi rời khỏi nhà trực tiếp đến công ty.

Gần đây có một người phụ trách hạng mục mới đến tiếp xúc với Hoắc thị, đối phương là một người phụ nữ, năng lực chuyên nghiệp không thể xem nhẹ.

Hoắc Cẩn Hành chọn người không dựa vào giới tính, chỉ xem năng lực.

"Xin chào Tổng giám đốc Hoắc, tôi là Hàn Đa Lâm, có thể gọi tội là Doreen." Người phụ nữ trẻ tuổi thành thục tự tin, giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực thuộc về nữ tính, mà biểu cảm của Hoắc Cẩn Hành không hề gợn sóng.

Hàn Đa Lâm có chút ngoài ý muốn.

Sớm nghe nói Hoắc Cẩn Hành có thủ đoạn thiết huyết, mềm cứng không ăn, đến một đại mỹ nhân như cô ta đứng trước mặt cũng coi như không thấy.

Cô ta không biểu hiện ra sự kinh ngạc ở trong lòng, thông qua công việc phóng thích lực hấp dẫn của chính mình nhưng người đàn ông kia dường như có chút thất thần.

Hàn Đa Lâm lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ với chính mình, bề ngoài ưu việt cùng năng lực chuyên nghiệp của cô ta vậy mà không làm cho Hoắc Cẩn Hành hứng thú nửa phần?

Trong miệng Doreen nói kế hoạch không sót chữ nào truyền vào trong tai Hoắc Cẩn Hành, anh không rảnh bận tâm.

Thời khắc màn hình điện thoại sáng lên, Hoắc Cẩn Hành chú ý đến tên hiện lên, giơ tay ý bảo Doreen tạm dừng đứng dậy nghe điện thoại. Bên trong truyền đến âm thanh hầu gái trong nhà: "Hoắc tiên sinh, tiểu thư Ngân Ngân té xỉu."

-

Sau khi bị Hoắc Cẩn Hành chất vấn liên tục, cảm xúc của Diệp Linh Ngân vô cùng không ổn định, nắm quần áo hô hấp khó chịu, ho đến mức sắc mặt ửng hồng.

Ý thức được mình giả bệnh là không đúng, vốn định đuổi theo để xin lỗi lại thấy Hoắc Cẩn Hành không quay lại mà rời đi, mà cô nhất thời nhũn chân ngã bên cạnh cầu thang, cuối cùng được hầu gái đi ngang qua phát hiện.

Diệp Linh Ngân được đưa đến bệnh viện truyền dịch, chờ Hoắc Cẩn Hành đến nơi thì đã tỉnh.

Thấy người đến, cô trực tiếp quay mặt đi không nhìn anh, Hoắc Cẩn Hành không lên tiếng đi vòng từ đầu này sang đầu khác.

Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng mở miệng: "Anh đến đây làm gì, không sợ bị em lừa sao."

Ngữ khí cực nhạt cũng không phải câu nghi vấn, Hoắc Cẩn Hành phát hiện trong lòng cô tức giận, do thần sắc yếu ớt có bệnh của cô mà mềm lòng nói: "Ngân Ngân, thật xin lỗi."

"Anh không cần xin lỗi em." Diệp Linh Ngân ngước mắt nhìn anh chăm chú: "Là em thật xin lỗi."

"Em không nên ỷ vào sự dung túng của anh lừa anh ở lại nhiều lần." Cô tạm dừng vài giây, ngón tay nắm góc chăn thuần trắng hơi hơi dùng sức: "Về sau sẽ không."

"Anh không trách em, anh chỉ lo lắng cho thân thể của em." Hoắc Cẩn Hành ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô trước giường bệnh.

Diệp Linh Ngân rũ mắt xuống, chậm rãi rút tay từ trong lòng bàn tay anh ra: "Bị bệnh là vấn đề riêng của em, không có quan hệ gì với anh cả."

Tay trống rỗng làm Hoắc Cẩn Hành hung hăng ngơ ngẩn.

"Em biết vì lúc trước chắn cho anh một kiếp, anh mới bận tâm đ ến thân thể của em." Cô lảng tránh tầm mắt của Hoắc Cẩn Hành, mỏi mệt nhắm mắt lại: "Thật ra không cần thiết, anh cứu em một lần, em trả lại cho anh một lần, rất công bằng."

Hoắc Cẩn Hành không chút do dự mà phủ nhận: "Không phải."

Hiển nhiên Diệp Linh Ngân lúc này không nghe nổi những lời này, mặc anh nói gì cũng không phản ứng.

Truyền dịch xong, Diệp Linh Ngân an an tĩnh tĩnh đi theo anh về nhà, từ đầu đến cuối không nói thêm gì với anh.

Chỗ huyền quan Hoắc Cẩn Hành thay cô lấy dép lê ra trước cô một bước, vừa khom lưng đã nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng: "Cảm ơn."

Động tác của Hoắc Cẩn Hành cứng đờ ở giữa không trung.

Cùng với việc hai người vốn đã coi việc trợ giúp lẫn nhau thành thói quen, Diệp Linh Ngân lại phá lệ nói cảm ơn với anh. Khoảng cách giữa hai người lập tức kéo xa rất nhiều, anh trước nay chưa từng thấy một Diệp Linh Ngân lạnh lùng như thế.

Nghiêm khắc mà nói không phải lạnh nhạt mà là xa cách.

Cố Kinh Diễn thường nói cô bé hai mặt, thái độ với anh và người khác vô cùng khác biệt. Thân là người trong cuộc, Hoắc Cẩn Hành chưa bao giờ cảm nhận được khác nhau ở đâu, cho đến giờ khắc này mới hiểu được, tiêu chuẩn trong lòng cô gái nhỏ rõ ràng bao nhiêu.

Hiển nhiên, anh biến thành đãi ngộ giống như những người khác, còn sâu đến mức không bằng Cố Kinh Diễn.

Ít ra khi Cố Kinh Diễn đến thăm cô, Diệp Linh Ngân còn sẽ cười với anh ta.

Tiếng cười của hai người cực kỳ chói tai.

Cố Kinh Diễn dựa vào bản lĩnh chọc cười người ta, làm cho Diệp Linh Ngân vui vẻ, còn không quên giúp anh em làm công tác phụ đạo tâm lý cho đứa trẻ trong nhà: "Em xem anh trai em cũng già đầu rồi, cũng không thể độc thân mãi được."

Sau đó vỗ bộ ng ực bảo đảm: "Nếu cậu ta để người khác ức hiếp em, đây không phải còn anh Kinh Diễn hay sao, anh làm chỗ dựa cho em."

"Không cần anh." Diệp Linh Ngân không lưu tình từ chối rất dứt khoát.

Cố Kinh Diễn tức giận: "Tiểu Ngân, em đúng là hai mặt."

Biết đối phương đang nói đùa, trạng thái của Diệp Linh Ngân cũng dần dần thả lỏng.

"Cho em xem cái này." Cố Kinh Diễn lấy một bức ảnh trong điện thoại ra: "Xinh đẹp chứ?"

Người phụ nữ trong bức ảnh mặc vest màu lam ngắn, váy chùm kín, dáng người xinh đẹp trong đó còn tản ra mị lực của phụ nữ trưởng thành.

"Cô ta tên Hàn Đa Lâm, một người phụ nữ có năng lực rất không tồi, đơn giản mà nói chính là nữ cường nhân, cô ta và anh trai em giống nhau đều là người thích làm việc." Cố Kinh Diễn càng nói càng hăng sau, rất có loại ý nghĩ tranh cãi là sẽ lãng phí tài ăn nói của mình: "Anh trai em rất hâm mộ cô ta, em nghĩ đi, nếu hai người bọn họ yêu nhau, cường cường liên hợp."

Ý cười ở đáy mắt yên lặng từng chút xuống dưới, nửa ngày Diệp Linh Ngân mới nghe thấy âm thanh của chính mình: "Hoắc Cẩn Hành thích chị ta?"

Cố Kinh Diễn vuốt cằm cân nhắc: "Chắc là có chút ý tứ đi."

Hoắc Cẩn Hành rất kén chọn nhưng chính miệng anh từng khen ngợi Hàn Đa Lâm, trong ngôn ngữ có ý thưởng thức.

Diệp Linh Ngân nhếch nhẹ khoé miệng: "Vậy rất không tồi."

Cố Kinh Diễn vui vẻ.

Anh ta nghe Hoắc Cẩn Hành nói Diệp Linh Ngân rất bắt bẻ những người trước đó, bây giờ tự mình xuất mã nhận được tán đồng, có thể thấy được học vấn to lớn khi nói chuyện với cô bạn nhỏ.

Cố Kinh Diễn chạy đi tìm Hoắc Cẩn Hành tranh công: "Cậu như vậy vừa nhìn đã biết không nói chuyện hẳn hoi với em ấy, còn phải để tôi xuất mã."

Hoắc Cẩn Hành không hiểu chuyện gì.

Cố Kinh Diễn cười hắc hắc nói: "Trải qua một phen dốc lòng phụ đạo của tôi, Tiểu Ngân về sau tuyệt đối sẽ không dị nghị gì với chuyện cậu tìm bạn gái."

"Cậu nói gì với em ấy?"

"Tôi đưa ảnh của Hàn Đa Lâm cho em ấy xem, em ấy nói không tồi."

Hoắc Cẩn Hành bỗng dưng biến sắc, sắc mặt đen kịt: "Ai bảo cậu nói những thứ đó trước mặt em ấy?"

Sự chỉ trích thình lình xảy ra làm cho Cố Kinh Diễn ngốc luôn, vỗ vỗ trán nói: "Không phải, tôi đang giúp hai người cởi bỏ khúc mắc đấy."

"Cậu có thể đi rồi." Hoắc Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi, giống như giây tiếp theo là có thể vươn móng vuốt xé nát người làm được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều trước mắt này.

Để Cố Kinh Diễn đi vào nhất định là quyết định sai lầm nhất của anh!

Không bao lâu sau, Cố Kinh Diễn đã bị "tiễn khách" một cách khó hiểu, đến cơm trưa cũng không cho ăn. Trên đường anh ta gọi điện mắng Hoắc Cẩn Hành một trận, đối phương không phản bác gì.

Hoắc Cẩn Hành lặng yên không một tiếng động đi vào phòng ngủ của Diệp Linh Ngân.

Cô gái nhỏ nhắm mắt ngủ, khuôn mặt nhỏ như sứ trắng đánh mất sự tươi cười và sức sống trong quá khứ.

Ngón tay không tự giác duỗi về phía cô, thời khắc sắp chạm vào gương mặt cô, lông mi Diệp Linh Ngân rung động rồi mở mắt ra. Cô không tránh né, chỉ lẳng lặng mà nhìn: "Có việc sao?"

Hoắc Cẩn Hành bất mãn nhíu mày, đáy mắt ẩn chứa thâm ý nói không rõ, chần chờ nửa ngày mới hỏi: "Đến tiếng anh trai cũng không gọi?"

"Anh Cẩn Hành." Cô gái nhỏ thuận ý tứ của anh mở miệng, ngoan đến kỳ lạ.

Nghe thấy xưng hô của cô, toàn thân Hoắc Cẩn Hành xẹt qua một cỗ hàn ý: "Muốn làm như thế nào em mới tha thứ cho anh?"

"Người làm sai là em." Diệp Linh Ngân cuộn ngón tay lên, âm thanh vẫn luôn rất thấp, phảng phất như không có chút lực nào.

Hoắc Cẩn Hành chưa bao giờ toàn tâm toàn ý dỗ dành ai.

Lúc này cảm nhận được tư vị trong đó, dỗ với không dỗ khó chịu đều là chính anh.

Giờ phút này cuối cùng cũng hiểu được cảm nhận trong lòng Diệp Linh Ngân khi sợ "bị" xa cách, trong lòng bị đào ra một lỗ thủng lớn, lấp làm sao cũng không đầy được.

"Anh xin lỗi em." Hoắc Cẩn Hành hoàn toàn cúi đầu, ngồi xổm trước mặt cô: "Anh không đi gặp những người đó, chỉ là đi ra ngoài bàn chuyện công việc."

"Kết hôn vốn chỉ là kế hoạch có thể có cũng có thể không, trước khi em lớn lớn, anh sẽ không suy xét chuyện này nữa." Nếu Diệp Linh Ngân khúc mắc ở chỗ không có cảm giác an toàn, nếu một lời hứa có thể làm cô an tâm, rất đáng giá.

Sự chênh lệch trong suy nghĩ giữa người với người không phải ở tuổi, còn bao gồm cuộc đời, cô gái nhỏ còn chưa thành niên không thể hiểu được sự lựa chọn của người hai mươi mấy tuổi cũng rất bình thường. Anh có thể chờ Diệp Linh Ngân lớn lên rồi lại suy xét những việc râu ria đó.

Hoắc Cẩn Hành chờ đợi phản ứng của cô, Diệp Linh Ngân rõ ràng hơi hoảng hốt trong chốc lát. Lời nói của Cố Kinh Diễn còn văng vẳng bên tai, nói không ngoài ý muốn là giả.

Rõ ràng đã có đối tượng tán thưởng còn hứa hẹn như thế với cô, có lẽ cô đã xem nhẹ phân lượng của mình trong lòng Hoắc Cẩn Hành.

Vẫn không chờ được câu trả lời, Hoắc Cẩn Hành thở dài thật sâu: "Nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì có thể nói cho anh bất cứ lúc nào."

Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Cẩn Hành học được một từ mới, gọi là… rùng mình.

Mà chiến tranh lạnh mà anh gặp phải càng khác biệt hơn những người khác, Diệp Linh Ngân an an tĩnh tĩnh cũng không nháo, thậm chí còn không có phản ứng gì, cho dù anh làm gì nói gì đều giống như một quyền đánh vào bông, mềm mại không có sức lực.

Cố Kinh Diễn hậu tri hậu giác phát hiện mình làm anh tức giận chột dạ không thôi, liên tục cho Hoắc Cẩn Hành chủ ý tốt, lần này Hoắc Cẩn Hành không "mắc mưu" nữa, kiên quyết không làm theo kiến nghị của anh ta.

Bằng kinh nghiệm "nuôi trẻ con" mấy năm nay của anh, nếu chính anh còn không dỗ được Diệp Linh Ngân thì còn có ai làm được?

Mấy ngày gần đây Diệp Linh Ngân xin nghỉ không đến trường, cũng không lười biếng việc học hành, tự mình ở thư phòng ôn tập củng cố, ngoại trừ làm bài tập còn giải được những vấn đề khó khác.

Hoắc Cẩn Hành thử dạy cô giải đề lại bị Diệp Linh Ngân tránh đi. Cô nắm bút không buông tay, cánh tay ép sách bài tập xuống nói: "Em biết làm."

Nói xong lại bổ sung: "Lần trước hỏi anh là cố ý kéo dài thời gian thôi."

Cô thừa nhận tâm tư nhỏ của chính mình, Hoắc Cẩn Hành lại không cảm nhận được chút vui vẻ nào.

Lần trước nhẫn tâm rời đi là vì cô ý thức được mình giả bệnh là cách làm sai lầm, nhưng loại phương thức xử lý này tạo thành kết quả anh thật sự muốn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.