Edit+beta: Nguyệt Nguyệt
"Con bé điên rồi à?" Khi An Bình nói ra câu đó với Hoắc Cẩn Hành, đám người Cố Kinh Diễn và Bàng Tử khó có thể tin, cả kinh đến mức sắp rơi cằm xuống.
Chỗ ngồi này không lớn, cách rất gần, câu nói của An Bình rõ ràng, mỗi một chữ nhảy ra từ trong miệng đều có thể nghe thấy rành mạch.
Cô điên rồi à?
Đang nói mớ cái gì vậy?
Hoắc Cẩn Hành! Đó là Diêm La mặt lạnh đứng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt là có thể doạ trẻ con khóc, cô bé mười tuổi này chủ động đến gần anh không nói, vậy mà còn si tâm vọng tưởng muốn đi cùng Hoắc Cẩn Hành về nhà?
Nếu không phải ảo giác của bọn họ thì chính là An Bình đang mộng du.
Dù sao không ai cảm thấy Hoắc Cẩm Hành sẽ đồng ý, một chút khả năng cũng không có.
Gió lạnh đập vào mặt, thổi qua cành cây bị gãy giòn, người đi ngang qua dẫm đến vang lên răng rắc.
Hai người một cao một thấp đối mặt mà đứng, một người không chút để ý cúi đầu, một người hao hết sức lực ngẩng đầu, trước khi nhận được đáp án thì không buông chút nào.
Hoắc Cẩn Hành rũ mi mắt xuống, nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng: "Đây là kết quả bé nghĩ ra?"
"Đúng vậy." An Bình trả lời leng keng hữu lực, đôi tay nắm chặt lại dường như đang lặng lẽ cổ vũ chính mình.
Hoắc Cẩn Hành bảo cô trước khi rời đi nghĩ kỹ muốn cái gì, yêu cầu duy nhất cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-co-ay-la-nguoi-phu-nu-xinh-dep/2512028/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.