Gương mặt đến bên tai, thậm chí cả cái đầu đều có cảm giác lửa thiêu.
“Anh chơi xấu.” Trong miệng mơ hồ không rõ, đôi tay Diệp Linh Ngân nắm vạt áo chụp đánh lung tung, sau đó câu lấy cánh tay cứng cáp của người đàn ông, nắm lấy một cách rõ ràng mạch lạc: “Buông em ra.”
Sợ cô hờn dỗi, Hoắc Cẩn Hành thả người từ trong quần áo ra: “Cảm giác thế nào?”
Cô hít thở từng không khí mới mẻ, chỉ cảm thấy máy sưởi trong phòng bật quá cao, nghẹn đến mức lòng người hoảng loạn, lắp bắp đánh giá: “Tạm, tạm được đi.”
Dừng đầu gối ở chỗ màn hình máy tính, Hoắc Cẩn Hành rời đi, gác sang một bên, liếc mắt nhìn cô: “Anh cho rằng em rất thích.”
Diệp Linh Ngân hít hít cái mũi, bả vai co rút theo: “Cũng thích bình thường thôi.”
“Ồ.” Hoắc Cẩn Hành nhàn nhạt trả lời, thong thả ung dung cài cúc áo vừa cởi ra, kín kẽ cài đến chỗ cổ áo cao, thậm chí rất có kiên nhẫn vuốt phẳng nếp uốn của cô áo, không cẩu thả chút nào.
Thấy một loạt động tác này của anh, Diệp Linh Ngân quả thực không thể tưởng tượng.
Có ý gì?
Là định lực của Hoắc Cẩn Hành quá mạnh, hay là mị lực của cô không đủ?
Cho đến khi một bàn tay gần sát bên hông, niết nhẹ hai cái đùa dai: “Áo choàng tuyến của Ngân Ngân thật sự không tồi.”
Mạch đập luật động tùy tâm trở nên mãnh liệt, cả người Diệp Linh Ngân run lên, cái loại cảm giác bị điện giật tê dại nháy mắt từ bụng nhỏ kéo dài đến toàn thân.
Lại ngước mắt, rõ ràng thấy được trong mắt người đàn ông có nụ cười đạt được mục đích.
Không tùy ý lại rất rõ ràng.
Cất giấu dục niệm âm thầm tiến công.
Diệp Linh Ngân giơ tay để trên trán anh, chính nghĩa từ nghiêm nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hoắc, làm việc tăng ca đừng làm việc riêng.”
Hoắc Cẩn Hành lấy tay cô ra, xoay người phủ lên, thanh tuyến khàn khàn bị bóng đêm nồng đậm nhuộm đẫm: “Ngẫu nhiên cũng phải học tập tri thức mới.”
Giọng nói lạc đi, đỉnh đầu che lên một bóng đen nặng nề, cánh tay thon dài từ bên tai cô cỗ qua phía sau, đèn trên mép giường tắt.
Đôi tay không thể sắp đặt dừng trên đầu gối, Diệp Linh Ngân bị bắt ngửa người ra sau, cánh tay khởi động, tiếng hít thở không đều càng thêm vội vàng.
Nội dung tiết học này mới lạ lại đa dạng.
Cho đến khi ý thức cũng không áp được bản năng phản ứng muốn tương tác, cô cuối cùng cũng hiểu ý đồ khi Hoắc Cẩn Hành ăn mặc chỉnh tề.
Mỗi khi cởi một cúc áo, cảm giác trong cơ thể liền tăng thêm một lần, cô bị sóng lớn cuốn đến con thuyền trong mê hải, vội vàng tìm kiếm bờ đê bình an. Sắp sửa thành công hết sức, Hoắc Cẩn Hành đi ra không ngờ lại công tiến vào, ngón tay không chịu khống chế mà rung động, Diệp Linh Ngân nắm chặt vạt áo hai sườn rưng rưng lên án: “Anh ức hiếp em.”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Không có truyện nào.
“Ngân Ngân, thiên hạ không có đồ ăn không làm mà hưởng.” Anh cúi đầu cuốn đi nước mắt trên khóe mắt cô gái, không có nhượng bộ.
Cánh tay mạnh mẽ hữu lực nâng sau eo hơi hơi nhấc lên, bụng bình thản rung động co rút lại, so ngày thường khi luyện nhảy làm nóng cơ thể chỉ có hơn chứ không kém.
Cơ bụng của người đàn ông cùng áo choàng tuyến của người phụ nữ có thể nói là tuyệt phối, Diệp Linh Ngân trốn trong ổ chăn ấm áp, hóa thành một bãi nước mềm.
Cô mệt đến mức không nâng nổi một ngón tay, hôn hôn trầm trầm ngủ mất, cho nên ngày hôm sau, điện thoại chấn động rất nhiều lần cũng không nghe thấy.
Diệp Linh Ngân từ từ tỉnh lại, phát hiện năm sáu cuộc gọi nhỡ đến từ Đoạn Văn và Tiểu Ngư.
Liên tục gọi mấy cuộc điện thoại nhất định có chuyện quan trọng, cô vậy mà bỏ lỡ tất cả, Diệp Linh Ngân tùy tay cầm trứng, trong lòng mắng Hoắc Cẩn Hành một lần, dường như không có việc gì gấp gọi cho Đoạn Văn.
“Chị Văn, điện thoại của em để im lặng không nghe thấy điện thoại, có chuyện gì sao?”
“Tin tức tốt, đạo diễn Giang có chế tác lớn!” Đoạn Văn không nói nhiều lời vô nghĩa.
Vốn dĩ đạo diễn Giang Chấn Hoa hai ba năm mới có một tác phẩm sau khi “Phù Thế Ca” năm trước bùng nổ, lại bắt đầu trù bị bộ phim khác, lấy dân quốc gắn liền với bối cảnh lớn của thời gian.
“Quan trọng nhất chính là, đạo diễn Giang tự mình liên hệ chị, hy vọng cô có thể đi thử vai.’ Từ trong điện thoại cũng có thể cảm nhận được Đoạn Văn hứng phấn cỡ nào: “Lần trước em ghi hình “Chạy trốn mê thành” có một đoạn video mặc sườn xám, xem qua đều là bình luận nói tốt, đạo diễn Giang cũng đã nhắc đến, hình tượng khí chất của em rất phù hợp với hình tượng nữ chính của bộ phim mới.”
Giang Chấn Hoa rất xem trọng Diệp Linh Ngân nhưng cũng không trực tiếp đi cửa sau cho luôn vai chính, cho dù hợp hình tượng nhưng nội hàm diễn xuất của Diệp Linh Ngân không đạt đến hiệu quả ông ấy muốn, còn phải tự mình phỏng vấn mới đưa ra quyết định.
Trong giới lưu truyền một câu: Tác phẩm ra từ tay đạo diễn Giang tất thuộc tinh phẩm.
Tin tức bộ mới vừa phát ra, vô số người nóng lòng muốn thử.
Cho dù là hướng đến nhân khí hay thành tích, vẫn phải tôi luyện kỹ thuật diễn của chính mình, Diệp Linh Ngân vô cùng cảm thấy hứng thú: “Khi nào?”
Đoạn Văn đáp: “Năm sau.”
Diệp Linh Ngân nhẹ “ồ” một tiếng: “Vậy còn thời gian một tháng.”
“Em có thể chuẩn bị cho thật tốt.” Đoạn Văn vô cùng tín nhiệm bản lĩnh của nghệ sĩ nhà mình, thậm chí bắt đầu khao khát tương lai tốt đẹp: “Bộ “Phù Thế Ca” năm trước được đánh giá rất cao, năm nay có hy vọng đạt được đề cử nữ phụ xuất sắc. Nếu em có thể bắt được bộ phim mới của đạo diễn Giang, sang năm nói không chừng chính là đề cử nữ chính xuất sắc!”
So với giả thiết “nếu” và “có lẽ”, cô càng thích kết cục chính xác hơn.
-
Sau sinh nhật, nội dung đầu tiên trên Weibo tư nhân của Hoắc Cẩn Hành được ghim lên: Những lời “Nguyên Ngân Ngân của tôi một đời an bình” treo trên hot search một tuần.
Mọi người đều cho rằng Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành ngọt ngọt ngào ngào yêu đương, không nghĩ đến Hoắc Cẩn Hành rời Cảnh Thành đi công tác sau sinh nhật cô ba ngày.
Tới gần hai tuần trước Tết Âm lịch, Diệp Linh Ngân bận chuẩn bị tham gia tiệc tối của đài chương trình tổng nghệ.
Ngày ghi hình, cô gặp được Trì Khuynh ở hậu đài, Trì Khuynh là ca sĩ được mời tham gia, thời gian gần với lúc cô lên sân khấu, tương tác trò chơi sau đó sẽ tham dự cùng nhau.
Đã lâu không nói gì nhưng có chút xấu hổ, Trì Khuynh là bạn tốt của Ninh Tri Hằng, nhưng từ sau khi cô về nhà họ Ninh, Trì Khuynh lại không lén tham thảo chuyện âm nhạc với cô nữa.
Lần đó ở nhà họ Ninh, Trì Khuynh từng nói mấy câu, cô mơ hồ nhận thấy được điều gì, đối phương không nói rõ, cô cũng không muốn xé rách. Cứ yên lặng bảo trì khoảng cách như vậy cũng được.
Khi sắp thoáng qua, bỗng nhiên nghe thấy đối phương chủ động mở miệng: “Vẫn luôn chưa kịp nói với cô một câu, chúc mừng.”
Sau khi công khai, rất nhiều bạn bè trong giới nhắn tin chúc mừng cô, duy chỉ có Trì Khuynh không hé răng. Cô cũng để bụng những thứ đó, chỉ là qua hơn nửa tháng đột nhiên nghe một câu chúc phúc như thế, có chút kinh ngạc.
Trên mặt không biểu hiện ra ngoài, Diệp Linh Ngân nói tiếng cảm ơn.
Trừ cái này ra lại không có câu nói gì khác, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra đi về hai hướng khác nhau.
Được mời đến đón năm mới đương nhiên là minh tinh có nhân khí cao trong giới, nhưng cũng có vài minh tinh không muốn tham dự loại trường hợp này, gặp người cũng như đào bảo, nói không chừng chỗ đó cất giấu một vị… Ảnh đế.
Cô vậy mà lại gặp Từ Chu Dương ở đây.
Đối phương vẫn là bộ dáng ôn nhuận hiền lành như cũ, quen thuộc chào hỏi với cô, phảng phất như bạn tốt thường xuyên gặp mặt: “Tiểu Diệp.”
Hai người thuận miệng nói vài câu, ngữ thái bình thường.
Cho đến khi Từ Chu Dương đột nhiên hỏi: “Còn nhớ một ân tình năm trước cô nói cô nợ tôi không?”
“Đúng vậy.” Năm trước suýt chút nữa đánh rơi vòng cổ Phật châu ở đoàn phim, là Từ Chu Dương nhặt được cũng trả lại hoàn hảo, sau đó hai người lén không có liên hệ chặt chẽ, cũng sắp quên mất chuyện này.
“Thầy Từ có yêu cầu hỗ trợ gì?” Từ Chu Dương đột nhiên nhắc đến, cô thật sự cho rằng có chuyện gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]