Edit: Sakura Trang
Ban đầu lúc rời nhà Chử Nghĩa nói đầu năm sau sẽ về, kết quả đầu năm không thấy Chử Nghĩa không về, Chử gia trải qua năm mới không quá vui vẻ, chỉ có Mãn Mãn không biết gì vẫn cảm thấy vui như thường.
Đầu năm thật ra thì luôn luôn là thời gian bận rộn, lúc Chử Nghĩa mới vừa đi trong nhà bận rộn chuẩn bị lương thực trong mùa đông, đến tháng chạp, lại bị động bào thai, bận bịu nuôi thai, sau đó chính là ăn Tết, An Dương không cảm thấy cuộc sống quá khó qua.
Nhưng đến năm sau, Chử Nghĩa vẫn chưa trở về, tết Nguyên Tiêu đã qua, quá hẹn ước, nhưng vẫn chưa thấy Chử Nghĩa trở về. Theo bụng An Dương càng ngày càng lớn, lo âu trong lòng y càng ngày càng nhiều.
Đến hai mươi tháng giêng, Chử Nghĩa vẫn chưa trở lại, tối hôm qua An Dương mơ ác mộng cả đêm, một hồi mơ thấy thuyền Chử Nghĩa ngồi cuốn vào trong sông chảy xiết, một hồi mơ thấy Chử Nghĩa đụng phải sơn tặc, bị đánh ngã xuống sườn núi…
Buổi sáng chính là bị ác mộng đánh thức, sau khi tỉnh lại cảm thấy bụng mình hơi đau, nhìn bụng lớn động không ngừng, An Dương từ từ xoa tròn trên bụng, nhưng hài tử vẫn động không ngừng, “Ư… A… Tiểu nhi sao vậy? Bị cha làm giật mình phải không? Đừng sợ, đừng sợ, con đừng sợ, cha cũng không sợ… Hô…” Nói xong liền rơi lệ.
Một màn này vừa lúc bị Điền lão thái đến gọi y ăn sáng nhìn thấy, vội hỏi chuyện gì xảy ra, An Dương khóc nói mình gặp ác mộng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-chuyen-trong-thon/230657/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.