Edit: Sakura Trang Vốn cho là chuyện này sẽ tiêu tan rất nhanh, An Dương cũng không để ý, nhưng y không biết, sau trận cãi nhau ở tiệm về, hai người lại cãi nhau một trận nữa ở nhà. Lúc đó trút giận xong Điền Thanh liền hối hận, một mình vác bụng làm một bàn thức ăn ngon, chờ Khương Đạt trở về hai người im lặng ăn xong cơm tối, nằm ở trên giường đất, Khương Đạt vẫn không nói lời nào, đưa lưng về phía Điền Thanh. Điền Thanh nằm sau lưng Khương Đạt nói xin lỗi với hắn, “Khương Đạt, ban ngày lúc ở trong tiệm là ta không tốt, ta biết huynh là vì tốt cho ta, ta không nên tức giận lung tung, huynh vì tiểu nhi trong bụng, đừng so đo với ta, được không?” Nói xong dùng bụng nhô cao cọ cọ sau lưng của Khương Đạt, Khương Đạt bỗng dưng xoay người lại, dọa Điền Thanh giật mình. “Thật sự?” “Thật mà, ta biết huynh là vì tốt cho ta, nhưng ta lại giống như không kìm nén được cơn giận, ta cũng không muốn…” Vừa nói trong giọng của Điền Thanh cũng mang theo nức nở. Khương Đạt lập tức đau lòng, ôm hắn vuốt ve sau lưng, “Được, được, ta biết Thanh nhi không phải cố ý mắng ta, không khóc, không khóc nhé!” Một đêm ngọt ngào trôi qua… Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Đạt còn đang ngủ, Điền Thanh xoa xoa eo đau nhức xê dịch từ trên giường đất xuống định đi nhà chính làm điểm tâm. Khí trời nóng bức không nói, lúc này Điền Thanh đã có thai gần sau tháng, bụng bắt đầu hiện ra chút bất tiện rồi, nếu như không phải như vậy, Khương Đạt cũng không sốt sắng giúp hắn làm việc như thế. Thật vất vả làm xong bữa sáng, y phục trên người đã ướt sũng mồ hôi. Không thể làm gì khác hơn là về phòng thay y phục. Có lẽ là do hàng năm lao động, dù Điền Thanh đã hơn bốn mươi tuổi, trên người lại không có thịt thừa, ngược lại eo rất thon, hiện tại mang thai, trừ bụng lớn hơn, những địa phương khác lại không có thay đổi gì, mặc dù eo trở nên lớn, nhưng nhìn từ sau lưng vẫn không thấy chút thịt thừa, toàn thân toát lên sư khoẻ khoắn. Đêm qua Khương Đạt vô cùng thỏa mãn, buổi sáng có chút tham ngủ, hắn là bị tiếng động trong phòng đánh thức. Mở mắt nhìn, thì ra là tức phụ ở bên cạnh hắn thay y phục, mà bụng trắng nõn đầy đặn của người yêu đối diện trực tiếp với hắn, Khương Đạt nhìn mà nuốt nước miếng ực một cái, còn không chờ Điền Thanh mặc xong y phục, thân thể liền bị Khương Đạt kéo ngã lên trên giường đất, chờ hai người xong chuyện, đồ ăn cũng đã lạnh. Ăn cơm, Điền Thanh vừa muốn ra cửa, Khương Đạt liền kéo hắn, “Thanh Thanh, từ giờ chúng ta đừng đi ra ngoài tiệm nữa, liền ở nhà nghỉ ngơi đi, được không?” Điền Thanh cho là hắn đang làm nũng, không quá để ý, “Nói cái gì vậy? Tốt lắm, đừng náo loạn nữa, ta phải đi rồi.” Khương Đạt lại không chịu buông tay, khiến Điền Thanh phải quay đầu nhìn y, lúc này Điền Thanh mới nhìn rõ nghiêm túc trên mặt hắn, Điền Thanh cũng nghiêm túc theo, thậm chí là có chút không hiểu hỏi: “Cái tiệm này là tâm huyết của ta, ta hy vọng nhìn nó phát triển thật tốt, ta cũng sẽ không miễn cưỡng mình, nếu là thật sự không làm được, ta sẽ làm ít lại, bây giờ ta cũng không phải là không làm được gì, tại sao không thể đi?” Khương Đạt cố chấp kéo hắn, “Tiệm kia là tâm huyết của ngươi, nhưng hài tử không quan trọng sao? Ngươi cứ chịu khó ở nhà mấy tháng, chờ hài tử ra đời ta sẽ không quản ngươi có đi hay không nữa, ngươi nhìn xem, cũng không phải vĩnh viễn không để cho ngươi đi, tiệm ở nơi đó, nó sẽ không chạy, nhưng hài tử ở trong bụng ngươi lúc nào cũng có thể có nguy cơ xảy ra ngoài ý muốn, chờ ngươi sinh hài tử xong lại đi cũng không muộn mà! Hơn nữa trong tiệm có An Dương đã có thể lo liệu mọi thứ rất tốt, cũng không cần ngươi vác bụng ngày ngày đến trông!” Điền Thanh không thể tưởng tượng nổi nhìn Khương Đạt, người này đang nói cái gì? Cái gì gọi là tiệm ở nơi đó? Cái gì gọi là hài tử lúc nào cũng nguy cơ có thể xảy ra ngoài ý muốn? Cái gì gọi là vác bụng đi trông! “Huynh biết mình đang nói cái gì sao? Khương Đạt, chẳng lẽ huynh không nhận ra à? Bây giờ huynh đang ăn nói linh tinh rồi đó. Được rồi, ta thấy huynh cần tỉnh táo một chút, suy nghĩ thật kỹ xem huynh đang muốn gì.” Nói xong không để ý tới hắn nữa, tự chống eo đi tìm An Dương cùng lên trấn. Khương Đạt thất bại ngồi trên đất trong gian nhà chính nhà mình, dĩ nhiên hắn biết mình ăn nói linh tinh, nhưng mà hắn phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ liền nói với Điền Thanh là từ khi hắn mang thai mình liền nằm mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy trong lúc hắn làm việc ở tiệm xảy ra ngoài ý muốn, mơ thấy hắn sinh sớm nhưng vị trí bào thai không thuận không cách nào sinh hài nhi ra, mơ thấy trong tiệm không có một bóng người hắn ôm bụng khó khăn cầu sinh cuối cùng chảy ra một đống máu, mơ thấy hắn mang theo hài nhi còn chưa xuất thế ôm hận mà đi… Coi như hắn nói, sao Điền Thanh sẽ tin đây, sao có thể bởi vì một cái mộng liền từ bỏ nơi mình bỏ bao tâm huyết? Nhưng hắn vẫn sợ, hắn không thể làm gì khác hơn là trăm phương ngàn kế làm việc giúp hắn, ngăn cản hắn đi tiệm, đáng tiếc, bây giờ nhìn lại, những hành động này đều thất bại, còn chọc cho Điền Thanh không vui. Hắn làm trượng phu thật đúng là thất bại! Một cảm giác chán nản dâng lên trong lòng Khương Đạt. Lại nói An Dương nhìn thấy cha âm trầm mặt, liền biết hai phu phu vẫn chưa giảng hoà, nhưng y là vãn bối, một ít lời cho dù biết, lại không thể nói, chẳng qua cứ giận nhau vậy cũng không phải là chuyện hay, không nói khác, trước mắt là không tốt đối với thai nhi trong bụng. Chờ buổi trưa lúc Chử Nghĩa tới liền nói chuyện này với hắn, Chử Nghĩa cũng cảm thấy khó, hai người thừa dịp cha ở quầy, thương lượng ở sau bếp, An Dương cảm thấy trưởng bối ra mặt sẽ tốt hơn, Không bằng để cho ông bà ngoại chia ra nói chuyện với cha và Khương đại thúc, rõ ràng là muốn tốt cho đối phương, bây giờ hai người có thể chỉ là có chút ngượng ngùng mở miệng mà thôi.” Chử Nghĩa lại không nghĩ như vậy, “Ta thấy không bằng nhờ Hiếu thúc và Lễ thúc một chuyến, dù sao cũng là người cùng thế hệ, hơn nữa cha lại rất tôn trọng Hiếu thúc, tính tình của Lễ thúc và cha cũng hợp nhau. Nói chuyện sẽ thoải mái hơn, dù sao ông bà ngoại lớn tuổi rồi, cũng cố gắng không nên để cho họ phiền lòng.” An Dương cảm thấy có lý, liền gật đầu. Buổi chiều lúc Chử Nghĩa trở về liền cầm theo hai bầu rượu, đi nhà Hiếu thúc một chuyến, trình bày mọi chuyện, Hiếu thúc lập tức đồng ý, nói buổi tối sẽ đi tìm Khương Đạt trò chuyện một chút, chẳng qua là Lễ thúc mới vừa sinh sản chưa được mấy ngày, chắc không thể đi tìm Điền Thanh tâm sự. Nhưng Hiếu thúc lại nói nói vấn đề không lớn, giữa phu phu cũng không cần hai người đều cúi đầu, chỉ cần giải quyết xong vấn đề phía Khương Đạt, mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng. Lúc này Chử Nghĩa mới mới yên tâm rời. Đến buổi chiều, Hiếu thúc nói với Lễ thúc một tiếng liền đi ra cửa tìm Khương Đạt. Đến Khương gia, thấy nhà lạnh nồi lạnh bếp, Khương Đạt ngay cả đèn cũng không đốt, “Chuyện gì vậy? Sao ngay cả đèn cũng không đốt thế?” Nghe giọng nói, Khương Đạt ngẩng đầu, “Là A Hiếu tới à!” Nói xong liền đứng dậy đi đốt đèn, “Thật ra thì hôm nay đệ đến là được A Nghĩa nhờ, nào, hai huynh đệ chúng ta cùng uống rượu, trò chuyện một chút.” Vừa nói vừa cầm ra một vò rượu nhỏ, một túi lạc nhỏ, lại tìm hai cái bát trong tủ bát, hai người cùng uống rượu. Uống một hồi, mượn men rượu, Khương Đạt kể lể với A Hiếu về ác mộng mình mơ, nói ra lo âu của mình với Điền Thanh, còn không đợi A Hiếu nói gì, liền nghe ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Đây chính là nguyên nhân gần đây huynh thất thường sao?” Là Điền Thanh đang nâng bụng bước vào nhà, Chử Hiếu Nam gặp Điền Thanh quay về, lại nghe được lời mới vừa rồi Khương Đạt nói, liền để không gian lại cho hai người, mình trở về. “Thanh Thanh? Ngươi nghe hết rồi?” “Vâng, nghe rõ ràng. Huynh nói là ở trong mơ ta sẽ mang tiểu nhi trong bụng chết đi phải không?” Điền Thanh nâng bụng ngồi ở bên cạnh Khương Đạt. Khương Đạt lập tức kéo người vào ngực, tay sờ bụng tròn vo của Điền Thanh, “Nói ta mê tín cũng được, nhát gan cũng không sao, nhưng ta cảm thấy nếu ông trời để cho mơ giấc mơ kia mỗi đêm, nhất định là đang báo hiệu cho ta, ta sợ, sợ cảnh tượng trong mơ sẽ trở thành sự thực, sợ… sẽ mất đi ngươi…” Điền Thanh đưa tay che ở trên tay đang sờ bụng mình của Khương Đạt, hai người cùng nhau cảm thụ tiểu nhi đấm đá trong bụng, Điền Thanh mở miệng hỏi: “Vậy, có thể nói về giấc mơ kia cho ta nghe được không?” “Tại sao? Giấc mơ kia thật sự là không tốt…” “Không có chuyện gì, cũng không xảy ra, chúng ta coi như là bàn về một cơn ác mộng thôi, nói ra có lẽ sẽ không linh, ác mộng không linh liền sẽ không xảy ra không phải sao? Huynh nghĩ xem, ta không thể nào thật sự mấy tháng cuối chỉ ở nhà không ra khỏi cửa được, nếu giấc mơ này thật sự là ông trời báo hiệu, vậy chúng ta phải hiểu rõ xem chuyện xảy ra như nào, mới có thể phòng ngừa được chứ!” Điền Thanh thuận lợi thuyết phục Khương Đạt, hắn bắt đầu kể giấc mơ mà quanh quẩn ở trong đầu hắn nhiều ngày nay. “Thật ra thì cảnh tượng trong mơ cũng không được rõ ràng, ta luôn nằm mơ thấy bắt đầu chính là ngày đó dường như rất nóng, bởi vì ngươi cứ không ngừng lau mồ hôi, tiên sinh trong trường học tìm đến tiệm, nói Mãn Mãn nôn tiêu chảy trên học đường, An Dương liền mang theo Mãn Mãn đi xem đại phu, trong tiệm chỉ còn lại mình ngươi trông tiệm, lúc này trong tiệm có mấy tên ăn chơi trác táng đến, không biết xảy ra chuyện gì, ta chỉ thấy các ngươi xuất hiện tranh chấp, có người đẩy ngươi một cái, ngươi ngã xuống, lập tức vỡ ối tại chỗ, ngươi cầu khẩn bọn họ mang ngươi đi y quán, nhưng bọn họ sợ, liền chạy đi, ngươi phải tự sinh hài tử một mình, nhưng dường như do hài tử chưa đủ tháng, không sinh được, cuối cùng… Tiếp theo ta liền tỉnh…” Trong lúc nói tay Khương Đạt không tự chủ phát run, bởi vì giấc mơ này quá chân thực, chân thực đến để cho hắn sợ hãi, hắn thật sự sợ, sợ cảnh tượng này thành thật, sợ mình mất đi người yêu. Điền Thanh nghe cũng sợ, hắn cảm thấy giấc mộng này thật sự là quá chân thật, giống như đã từng xảy ra vậy. Hắn vỗ một cái tay của Khương Đạt, đứng lên, kéo hắn cùng nhau lên giường đất, nằm xuống, Điền Thanh mở miệng: “Khương Đạt, lúc trước là ta không phải, ta hiểu lầm huynh. Giấc mơ này ta nghe một lần còn cảm thấy đáng sợ, huống chi ngày ngày huynh đều nằm mơ nữa chứ! Những không đến tiệm ta thật sự có chút không nỡ, như vậy, huynh chịu thiệt một chút, mấy tháng này huynh đi cùng ta nhé? Chờ hài tử lớn hơn chút ta sẽ không đi hoặc là cách mấy ngày đi một lần, huynh cảm thấy có được hay không?” Khương Đạt gật đầu một cái, như vậy mình có thể yên tâm, Điền Thanh cũng vui vẻ một chút, tối thiểu Điền Thanh sẽ không để bản thân ở một mình. Mỗi ngày Khương Đạt gần như nửa bước không rời trông giữ Điền Thanh, kể từ khi biết giấc mơ kia, Điền Thanh cảm thấy Khương Đạt ở bên người không phải phiền hà mà là an tâm. Mặc dù An Dương không biết nguyên nhân là gì, nhưng may cha và Khương đại thúc đã hoà thuận, kết quả tốt là được, y không nghĩ quá nhiều. Chẳng qua là có một ngày có mấy tên chơi bời lêu lổng đến tiệm muốn đục nước béo cò, trạng thái của Khương Đạt dường như không ổn lắm, Điền Thanh ngược lại là biết nguyên nhân, nhưng ra cửa làm ăn, thêm một người bạn tốt hơn so với thêm một kẻ địch, vì vậy dùng thái độ ôn hoà khuyên bảo, còn tặng bọn họ ít điểm tâm. Khương Đạt không đối xử tốt được với mấy tên có thể hại chết thê nhi mình như vậy, mặc dù chuyện còn chưa xảy ra, nhưng vừa nghĩ tới Khương Đạt liền hận đến hàm răng ngứa ngáy, vì vậy vận dụng mạng giao thiệp của mình trong nhiều năm trên trấn, đuổi những tên ăn chơi trác tàng này ra khỏi trấn. Không bao lâu sau không còn nghe được tin tức của nhóm người này nữa, có người nói bọn họ đi làm thổ phỉ, cũng có người nói mấy người đi sang trấn bên, còn có người nói bọn họ thiếu nợ sòng bạc, bị người đòi nợ chặt đi tay chân, chỉ có Khương Đạt biết, mấy người kia sẽ không xuất hiện nữa, chẳng qua mấy người Điền Thanh cũng không cần biết, đỡ bị doạ. Cuộc sống cứ bình thản trôi qua, đảo mắt liền tới Thất tịch*. *Thất tịch: mồng bảy tháng bảy hàng năm, ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]