Chương trước
Chương sau
Edit: Sakura Trang
Chớp mắt mà bọn họ đã đến đây được gần hai năm, Mãn Mãn đã năm tuổi, An An ba tuổi rưỡi, Tam nhi cũng đã một tuổi rưỡi. Tam nhi đứa nhỏ này ra đời khiến cả nhà giật mình, trải qua trao đổi, đặt cho bé cái nhũ danh, gọi Tảo Tảo. Ai bảo nhóc con này ra đời sớm như vậy chứ!
Hai năm này trong thôn cũng náo nhiệt lên, bởi vì đều là người tới từ các nơi, họ cũng không giống nhau, quan niệm tông tộc không quá nặng, lý chính cũng là thôn dân tự chọn, người này ngày thường cũng được coi là đức cao vọng trọng, họ Tôn, tên Tôn Trọng Văn, đã chừng năm mươi tuổi, xử sự cũng công bằng, mọi người đều chịu phục.
Thôn này tên ban đầu là Trịnh gia thôn, nhưng bây giờ trong thôn một người họ Trịnh cũng không có, tên thôn này tất nhiên không thể kêu nữa. Bởi vì thôn dựa lưng vào núi Vũ Đồng, sông Vũ Đồng chảy qua trước thôn, dựa núi gần nước, cho nên Huyện lệnh đặt cho thôn này là Trường Phong thôn, vừa lấy ý hoa màu sung túc, lại tỏ ý địa hình có nước chảy qua.
Nhà của Chử gia cho dù là hai năm sau ở thôn này vẫn rất hẻo lánh, người nhà trừ đi đến nhà thân thích, rất ít giao tiếp với người trong thôn, lời bàn tán ít, mâu thuẫn cũng ít, hơn nữa cuộc sống mọi người đều tốt, cho nên quan hệ của người Chử gia với mọi người cũng không tệ.
Huống chi toàn thôn chỉ có một đại phu, chính là Chử Hiếu Nam, mà quan hệ nhà Chử Nghĩa và Chử Hiếu Nam ai cũng thấy, nên càng không có người nào sẽ làm khó Chử gia.
Chẳng qua dù không có người làm khó, người Chử gia cũng rất phiền lòng, mà nguyên nhân phiền lòng, chính là Khương đại thúc giúp Chử gia xây nhà hai năm trước.
Khương đại thúc tên là Khương Đạt, là một goá phu*, chỉ có một nữ nhi, thời điểm thê tử qua đời nữ nhi còn nhỏ, nên chưa tái giá, chờ nữ nhi trưởng thành xa gả thì vẫn sống một mình đến giờ, giúp người xây phòng khắp nơi, cuộc sống cũng coi như thoải mái.
*goá phu: thê tử chết
Từ hai năm trước tới trong thôn giúp Chử gia xây nhà gặp Điền Thanh, giống như nhập ma, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng luôn nhớ đến cảnh Điền Thanh mỉm cười đưa nước cho hắn, nhớ tới bộ dáng của Điền Thanh cười nói chuyện với mình.
Khương Đạt là người thẳng thắn, cảm thấy mình thích Điền Thanh, liền nhiệt tình theo đuổi, có lúc giúp hắn làm việc, có lúc đưa cho hắn chút điểm tâm, thậm chí tự xây cho mình một cái nhà ở trong thôn Trường Phong, không có công việc liền sống ở đó. Vừa mới bắt đầu chẳng qua là Điền Thanh cảm thấy người này thật nhiệt tình, cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhiều lần, Điền lão thái liền nhận ra bất thường.
“Theo lý, chúng ta không có nhiều giao tình với người ta, cứ không ngừng đến giúp chúng ta làm việc lại tặng đồ, hắn muốn làm gì vậy?” Điền lão thái lẩm bẩm với lão đầu nhà mình.
Điền lão cha lại nhìn rõ ràng chuyện này: “Đồ tặng là đưa cho ai? Giúp ai làm việc? Người ta là phải lòng nhi tử của bà đó!”
“Hả?” Điền lão thái sửng sốt một chút, “Vừa ý Thanh nhi sao? Tiểu Nghĩa biết không?”
“Rõ ràng như vậy, chỉ cần tinh ý là sẽ nhìn ra, ngay cả Thanh nhi chậm như vậy cũng đã nhìn ra, bà không thấy gần đây Thanh nhi luôn tránh hắn sao?” Điền lão cha bất đắc dĩ nói.
Gần đây Điền Thanh phiền muộn vô cùng, người này cứ như miếng da trâu dán vậy, tránh cũng không tránh được, cũng hơn một năm rồi, còn không chịu từ bỏ. Muốn hỏi vì sao Khương Đạt lại “không chút kiêng kỵ” như vậy, cũng là bởi vì đã thông qua cửa ải của mấy người Chử Nghĩa.
Đối với chuyện này, Chử Nghĩa đã âm thầm nói với An Dương “Ta không có ý kiến gì, dẫu sao phụ thân đã đi hơn mười năm rồi, nếu quãng đời còn lại cha có thể hạnh phúc, ta nghĩ phụ thân cũng sẽ vui vẻ, hơn nữa ta nhìn chưa chắc cha không có cảm tình với Khương đại thúc, cho nên ta mới không ngăn cản.”
An Dương gật đầu một cái: “Ta chỉ sợ cha để ý ánh mắt người khác, không dám nhận tâm ý của Khương đại thúc.”
Chử Nghĩa ngược lại không lo lắng, “Không có chuyện gì, nước chảy đá mòn, chỉ cần Khương đại thúc không từ bỏ, rất nhanh là có thể thành. Hơn nữa nếu cha cảm thấy ở trong thôn không được tự nhiên, Khương đại thúc còn có nhà ở trong thành mà!”
Thuận theo tự nhiên, khi Tảo Tảo hai tuổi rưỡi, ngày mùng sáu tháng chín, Điền Thanh và Khương Đạt thành hôn. Cân nhắc một phen, Điền Thanh vẫn quyết định ở trong thôn, như vậy thì sẽ được ở gần cha nương nương nhi tử nhi tức còn có cháu trai.
Chẳng qua là từ nhà của Chử gia bước vào nhà của Khương Đạt, hai người mặc dù đã tuổi gần bốn mươi, nhưng cuộc sống sau khi thành hôn lại trôi qua vô cùng ngọt ngào, Điền lão cha Điền lão thái và Chử Nghĩa đều cảm thấy yên lòng.
Từ đó đến giờ xương cốt thân thể Điền Thanh không tốt, là bởi vì lòng hay suy nghĩ, sau khi thành hôn Khương Đạt cũng không nỡ để cho hắn làm việc nặng nữa, còn mang hắn đi tìm Chử Hiếu Nam,  cầm về một toa thuốc ôn hoà bổ dưỡng, đi ngay vào thành hốt thuốc, để tẩm bổ cho hắn, mỗi ngày thay đổi phương pháp dỗ hắn vui vẻ.
Có lẽ là cuộc sống như ý, lại có ái tình dễ chịu, nửa năm qua, sắc mặt của Điền Thanh rõ ràng hồng hào hơn, Hiếu thúc bắt mạch cho hắn, phát hiện thân thể Điền Thanh đúng là đã tốt hơn nhiều.
Cuộc sống trôi qua như thường, đảo mắt lại qua một năm, Mãn Mãn sáu tuổi, theo quy củ trong tộc trước kia, trẻ con đến sáu tuổi mới vào tộc phổ, đặt tên chính thức.
Bởi vì nhà bọn họ rút khỏi tộc phổ của Chử gia trang, chỉ mang theo hài cốt ông bà nội và phụ thân, hiện tại hạ táng ở phía sau núi, Chử Nghĩa cũng không muốn liên quan đến Chử gia trang cũ, liền chuẩn bị xếp lại tên bắt đầu từ đời ông nội.
Lạy tổ tiên, Chử Nghĩa đặt cho trường tử tên Chử Dung Cẩn, hy vọng y biết khoan dung, cẩn thận hiểu lễ. Chẳng qua người nhà rất ít kêu tên thật của y, vẫn gọi là Mãn Mãn, tên Dung Cẩn thường là tiên sinh trong trường hay gọi.
Đúng vậy, Mãn Mãn của chúng ta đã đi học, trong thôn không có trường học, chẳng qua cũng may cách trấn trên không xa, cho nên phần lớn là đọc sách ở tư thục trấn trên, nhưng người trong thôn không nhiều, trẻ con liền càng ít hơn, trong nhà cũng bận rộn cho nên bình thường đều là Điền Thanh và Khương Đạt phụ trách đưa đón, đi bộ, một chuyến đại khái cần một cốc trà (15′),cho nên coi như để rèn luyện thân thể.
Mấy năm này trong nhà thu hoạch không tệ, đất đai cũng dần dần phì nhiêu, vẫn chưa cần nộp thuế, Chử gia có thừa lương thực cũng có tiền dư, Chử Nghĩa mua một cửa hàng ngay tại trấn trên, cho thuê, cũng là một khoản thu vào, người một nhà trải qua cuộc sống vô cùng vui vẻ thoải mái.
Cho đến một ngày nào đó đầu hạ, trong phòng Khương gia truyền tới một đợt tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế, “Ụa —— ụa —— ụa ——” Điền Thanh cảm thấy, trong dạ dày dời sông lấp biển, dậy sớm ngay cả cơm cũng không kịp ăn đã cảm thấy muốn nôn, đến hiện tại trong dạ dày phun ra toàn nước chua.
Thật vất vả nôn xong một trận trước mắt Điền Thanh đã đầy sao. Khương Đạt gấp không ngừng nhảy chân, vẫn là Điền Thanh nhắc nhở hắn đi tìm A Hiếu, hắn mới kịp phản ứng, đi sang hàng xóm tìm người trông nom Điền Thanh, lại đi đến nhà Chử Hiếu Nam kéo Chử Hiếu Nam đang ăn sáng đến nhà.
Nhìn trước giường vây quanh một đám người, Điền Thanh vốn không thoải mái, bây giờ lại càng đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm, liền ngất đi. Nhìn thấy hắn hôn mê Khương Đạt càng nóng nảy hơn, thúc giục Chử Hiếu Nam: “Ngươi nhanh lên một chút đi!”
Chử Hiếu Nam bắt mạch, cười ha ha, “Không có chuyện gì.” Còn không chờ hắn nói xong, Khương Đạt liền giậm chân, “Người đã hôn mê ngươi còn nói không có sao ư!” Điền lão thái kéo hắn không để cho hắn nói nữa, Chử Hiếu Nam cười nói: “Huynh đừng vội, Khương đại ca, Thanh ca là hỉ mạch, đã gần ba tháng, chúc mừng hai người, sắp làm cha rồi!”
“Hỉ mạch?” Khương Đạt có chút không dám tin tưởng, “Vậy thân thể Thanh nhi có ổn không? Thân thể hắn vốn không tốt. Mang hài tử có được không, nếu như có gì không tốt, vậy bỏ đi!” Khương Đạt đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Điền Thanh nằm ở trên giường vốn nghe mình có thai, mặt già đỏ lên rồi lại nghe Khương Đạt nói muốn buông tha hài tử này, mặt lập tức biến trắng bệch, sờ bụng còn bằng phẳng, “Huynh, huynh không muốn hài tử của chúng ta?”
“Sao có thể chứ? Nhưng ta cần ngươi hơn, nếu để cho ta chọn giữa ngươi và hài tử chưa ra đời, ta nhất định sẽ chọn ngươi, ngươi ta cũng là người đã đặt nửa chân vào đất rồi, có hài tử là tốt, không có hài tử chúng ta cũng vẫn có thể làm bạn đến già.” Khương Đạt lập tức bày tỏ nỗi lòng.
“Tướng công…” Điền Thanh cảm động gọi hắn.
“Khụ khụ,” Chử Hiếu Nam nhìn mà thấy ê cả răng, trước kia hắn cảm thấy mình và A Lễ đã đủ chua, không nghĩ tới còn có người hơn cả hai người bọn họ, trợn trắng mắt liếc hai người này, “Đại phu như đệ đây còn chưa lên tiếng, hai người đã lo linh tinh cái gì vậy? Đệ có nói hài tử không thể giữ sao? Hơn nữa, luật pháp của triều đình, phá thai sẽ phải ngồi tù, các huynh quên sao?”
Hai người đỏ mặt tách ra, Khương Đạt mặt dầy hỏi, “Thật sự có thể giữ lại?” Chử Hiếu Nam đã phải bị hai người này làm cho tức chết, y thuật của mình kém như vậy sao?
“Nói thừa! Huynh cho là nửa năm này chỉ là uổng công bồi bổ thôi sao? Tâm trạng tốt, không lo nghĩ, dĩ nhiên là thân thể sẽ khoẻ mạnh, hoài hài tử không có vấn đề, nhưng mà phải chịu khó rèn luyện nhiều một chút, nếu không lúc sinh sẽ dễ dàng mất sức.”
Người một nhà vui mừng vây quanh Điền Thanh, chỉ là trên mặt Chử Nghĩa có chút rối rắm, An Dương khó hiểu nhìn hắn, “Không có chuyện gì, nghĩ đến chuyện đệ đệ mình còn nhỏ hơn nhi tử, hơi không được tự nhiên.”
“Phốc!” An Dương không nhịn được bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.