- Hình như đám du khách sợ lạnh trốn hết rồi hay sao ấy, mẹ nó!
Anh Hải làu bàu phết vào mông con Zaku một cái khá mạnh, làm như nó là nguyên nhân khiến trời lạnh không bằng. Tất nhiên với dân Đà Lạt thì cái lạnh này chẳng thấm vào đâu nhưng khách du lịch thì khác. Mới buổi xế trưa còn có thể tung tăng với một chiếc áo ấm mỏng thì sau cơn mưa trời đã đầy gió lạnh tê tái, mà du khách làm gì có áo gió dày cộp như dân địa phương, lại chịu lạnh dở. Tôi nhớ có năm mùa giáng sinh không lạnh, dịp Tết âm lịch trời trở lạnh nhất trong năm. Tôi hớn hở khoác áo trong áo ngoài. Mẹ bắt xỏ găng len. Trời lạnh mà đứng bên hồ, cái lạnh tăng gấp đôi vì gió sương nhiều hơn. Tôi thích lạnh vì sinh ra từ trong cái lạnh, nhưng Đà Lạt cứ nóng dần lên. Hồi còn nhỏ tôi đi học với cái áo len xanh mẹ đan dày thật dày, nặng trình trịch, tay xỏ găng len. Cái áo len mặc suốt cả ngày. Ai cũng thế, suốt ngày áo len áo ấm dày cộm, mũ len khăn quàng cổ chứ không riêng gì tôi, nhưng cái lạnh cứ len vào qua từng lớp vải, cọng len và gãi gãi vào da thịt, bất kể mùa nào. Khi tôi lớn - tính từ hồi tôi học cấp ba nhe - tôi bắt đầu biết thế nào là nóng. Đó là vào trưa tháng tư, tôi mặc chiếc áo len mỏng và chạy dọn dẹp trong lớp. Ba tôi phàn nàn suốt ngày về việc Đà Lạt cứ nóng dần lên đến nỗi chẳng nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bong-hong-trong-thung/132533/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.