6h45 phút sáng. 
Mẹ liên tục gọi: 
“Điệp! Dậy đi con, muộn học rồi!” 
“Vâ…âng…Mẹ cứ đi đi, con dậy đây!” 
Nhưng mẹ vừa đi, Điệp lại trùm chăn ngủ. Bỗng nhiên điện thoại vang ầm lên: 
“Sát thủ Thanh gọi, sát thủ Thanh gọi!” – Thanh là BFF của nó, nó để riêng cả nhạc chuông cho con bạn này, và cũng là cái chuông to nhất có thể đánh thức được nó. Oáp buồn ngủ chết! 
“Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn chết trương trên giường vậy?” – Giọng Thanh đáo để - “Còn có 15 phút nữa thôi đấy!” 
Giọng Thanh chẳng khác gì gà gáy, Điệp bật phắt dậy. Từ hôm qua nó buồn quá cứ chỉ biết ngủ, chẳng biết đến trời đất là gì cả. 
Điệp mặc vội mặc vàng quần áo. Trời ơi! Nhìn nó trong gương xem, mắt thâm quầng lại rồi. Hôm qua nó khóc nhiều quá. 
Tự dưng nhìn đôi mắt, Điệp lại buồn. Nó không thể quên được những lời nói hôm qua. 
Thanh và Vỹ háo hức cùng trao đổi bài tập Vật lý vì hôm nay sau Chào cờ là tiết Lý luôn mà. Thanh hỏi: 
“Không biết là Điệp có gỡ được điểm không nhỉ?” 
“Hôm trước tớ giảng cho thì học tốt lắm, nhưng mà…” 
“Nhưng sao?” 
“Hôm qua tớ thấy…Kìa đến rồi!” - Vỹ giật mình nhìn ra cổng trường. 
Điệp bước vào trong sân trường, gương mặt buồn bã bơ phờ. Đôi mắt nó thâm quầng thảm hại, Điệp rất xinh đẹp nhưng chỉ cần buồn đi một cái thì nó lập tức từ thiên nga trở thành vịt ngay. 
Thanh cảm thấy lạ, ra hỏi: 
“Mày không sao đấy chứ Điệp?” 
Điệp im lặng, chẳng nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bong-hoa-mua-ha/727893/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.