Điệp sững sờ nhìn cậu thiếu niên đứng trước mình. 
“Sao cậu lại…? Trinh đâu?” 
“Bạn ấy về bằng xe tôi.” 
“Nhưng cậu quay lại làm gì?” 
“Cậu nghĩ tôi quay về vì cậu chắc? Tôi chỉ sợ cái bọn áo đen ở ngõ kia nó ra bắt nạt cậu thì tôi mang tội thôi!” 
“Áo đen nào?” 
“Chúng nó trốn rồi, nếu cậu biết thì đâu có dám ngồi đây lại một mình chứ? Mau về!” 
Rồi Vỹ kéo tay Điệp đứng dậy. Điệp kêu lên: 
“Á đau quá! Cậu kéo nhẹ thôi!” – Nó không đứng nổi, cứ ôm lấy chân. 
Vỹ giật mình quay lại, một tay cậu vẫn giữ tay nó nhưng một tay kia đã quàng qua eo nó nhấc nó đứng lên. Điệp như có một dòng máu nóng chảy vụt qua, ban nãy mình ôm eo cậu ấy, giờ cậu ấy lại… 
Vỹ dìu Điệp đi. Điệp hỏi: 
“Đường xa lắm đấy, cậu định đi bộ thế này sao?” 
“Nào có xa? Nếu đi đường tắt thì đến nhà cậu ngay mà!” 
“Nhưng nhà cậu thì…” 
“Tôi đâu có đau chân như cậu chứ? Về mà lo mình trước đi rồi hãy lo cho tôi!” 
“Vỹ, cậu không giận tớ sao?” 
Vỹ đứng lại. Cậu lại nhớ tới tối hôm qua. Điệp đâu có biết lúc đó cậu đã giận tới mức đá đổ mấy cái xe rác, về nhà thì đập phá đồ đạc. Cậu thề sẽ không nói chuyện với nó, không nhìn nó nữa nhưng sao giờ cậu lại không còn cái cảm giác của ngày hôm qua. 
Cậu thở dài: 
“Bỏ đi!” 
“Hả?” 
“Nói với anh Bằng, nếu là do tôi thì tôi xin lỗi…” 
“Vỹ, cậu đùa hay thật vậy?” 
Vỹ quay lại: 
“Tôi không thích kẻ nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bong-hoa-mua-ha/727889/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.