“ Lam Ninh, em là người sợ chết thế sao?” Dạ Thiên Kỳ khó khăn nói.
“ Đúng thế, em không muốn chết thảm như thế.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
“ Thế thì, tối hôm nay, bữa cơm này mang ý nghĩa gì? Là bữa cơm chặt đầu anh à?” Trong mắt Dạ Thiên Kỳ có gì đó gợn lên, long lanh ầng ậng.
“ Chỉ là bữa cơm cuối cùng, cảm kích vì anh đã chăm sóc em bao ngày.” Lam Ninh khẽ nói, “ Tiểu Dạ, xin lỗi, nhưng chuyện tình cảm, là không thể miễn cưỡng.” Trong giọng nói của cô không có vẻ gì muốn thương lượng hay bàn bạc cả.
Dạ Thiên Kỳ ném chiếc nhẫn trong tay vào tường, chiếc nhẫn đó không biết văng đi đâu rồi.
Dạ Thiên Kỳ, mày có lẽ là sao cô độc của trời, cả đời này mãi mãi cô đơn mà thôi.
Lam Ninh cũng cảm thấy tim mình như thắt lại, nhưng trong miệng thì vẫn bình thản nói: “Đáng tiếc quá, chiếc nhẫn đẹp như thế, có điều, nhẫn của anh, anh có quyền xử lý, em không thể can thiệp, tạm biệt.”
Cô quay người đi ra phía ngoài cửa.
Dạ Thiên Kỳ như người bị lấy mất linh hồn đứng đờ đẫn ở đó.
Anh không hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như thế, Lam Ninh thay đổi nhanh như thế chứ?
Cô ấy thật sự bị Ân Phi Trường dọa?
Cô ấy sợ chết như thế sao?
Cô ấy không thích mình, cho nên bị những lời đường mật của Ân Phi Trường làm cho thay đổi rồi?
Lam Ninh đeo balo của mình điềm tĩnh đi ra khỏi căn nhà tứ hợp, cô không lái xe của Dạ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535530/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.