Chương trước
Chương sau
“ Anh thích, em mắng thế nào anh cũng thích.” Ân Phi Trường nhẹ nhàng nói, “ Thực ra, Ninh Ninh, bất giác, anh phát hiện anh thật sự rất thích em, anh chỉ là muốn em ở bên cạnh anh, nếu như anh có phải sa chân vào địa ngục, anh cũng hy vọng em có thể ở bên cạnh anh.”
“ Ân Phi Trường, anh chết cũng không toàn thây.” Lam Ninh nghiến răng nói.
“ Anh biết anh chết không toàn thây, cho nên, trước khi chết, anh cũng phải chơi cho sướng đã.” Ân Phi Trường xảo quyệt nói, hắn lại ngắt tín hiệu trước.
Bánh xe quay tròn vẫn không ngừng quay, Lam Ninh không dám chậm trễ, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô bò lên giá đỡ cao của bánh xe quay tròn đó, say đó dùng lực nhảy lên, hai tay bám lấy vòng sắt khung bên ngoài của bánh xe quay tròn.
Tay rất đau, xương ngực bị gãy cũng rất đau, nhưng Lam Ninh không còn nghĩ được nhiều nữa, trong lòng chỉ có một ý niệm, cứu Đóa Đóa xuống.
Đóa Đóa xảy ra chuyện rồi, Nhụy Tử sẽ đau lòng, Dạ Thiên Kỳ cũng sẽ đau lòng.
Mình không muốn để bọn họ đau lòng.
Lam Ninh là một người con gái lương thiện như thế!
Trong tiếng gào thét hoảng loạn của mọi người, cô thuận theo vòng sắt bên ngoài đó, không ngừng di chuyển hướng về vị trí của thùng xe treo Đóa Đóa đó.
“ Đóa Đóa, đừng động đậy, cô Lam Ninh đến cứu con đây.” Cô vừa hét, vừa dựa vào sức lực ở cánh tay của mình, treo cơ thể của mình, không ngừng bò về phía Đóa Đóa.
Bên dưới có người vừa báo cảnh sát, vừa che miệng, không dám hét lên, sợ Lam Ninh bị giật mình mà rơi xuống.
Lại có người con gái dũng cảm gan dạ như thế.
“ Cẩn thận đấy, cô gái.” Có người đang hét.
Bánh xe quay tròn vẫn không ngừng tăng tốc, Lam Ninh cảm thấy đầu mình đang quay cuồng rồi, hơn nữa, cô chỉ có thể dùng lực cánh tay mà bám để tiếp cận Đóa Đóa, dùng cánh tay để đỡ trọng lượng cơ thể một thời gian dài, cô cảm thấy cánh tay mình đều sắp tê đi rồi. Độ khó như thế, đến cả một người khỏe mạnh cũng không chịu nổi, hơn nữa là Lam Ninh còn bị thương nặng như thế?
Đóa Đóa bị dọa cho hoảng hồn vẫn không ngừng khóc lóc, nhưng tiếng khóc cũng càng ngày càng nhỏ, tại vì bị treo lâu, máu dường như dồn hết lên đầu đứa trẻ, mặt cũng đỏ bừng lên, gần như sắp ngất xỉu rồi.
Nhìn Đóa Đóa đau đớn không chịu nổi, tim Lam Ninh co thắt lại xót xa, cô nghiến chặt răng, vẫn không ngừng tiếp cận Đóa Đóa.
Càng gần càng gần.
Lam Ninh nhấc cổ tay lên, từ trên tay cô lấy ra một chiếc dây thép chắc chắn quấn trong chiếc vòng tay đá kim cương, quấn quanh một bộ phận của bánh xe quay tròn, cơ thể Lam Ninh lắc mạnh một cái, cô nhảy đến chiếc thùng xe nơi treo Đóa Đóa.
Nhưng, Lam Ninh tính nhầm rồi.
Đóa Đóa bị buộc ở phần dưới của chiếc thùng xe, Lam Ninh đưa tay ra, làm cách nào cũng không với được tới chân của Đóa Đóa.
“ Đóa Đóa…….Đóa Đóa…..” Lam Ninh ra sức gọi, nhưng tiếng khóc của Đóa Đóa càng ngày càng yếu dần.
Đứa trẻ quá nhỏ, nó không đủ sức để đung đưa người, với tay về phía Lam Ninh.
Hai chân Lam Ninh móc vào cửa của chiếc thùng đó, gần như cơ thể uốn thành hình cung tên, hướng về phía Đóa Đóa, nhưng vẫn còn thiếu một chút, tay không đủ dài.
Bàn tay nhỏ bé của cô trong không trung với đi với lại, không làm cách nào mà với được sợi dây thường buộc Đóa Đóa.
Lam Ninh sốt sắng mồ hôi chảy ra như mưa.
“ Đóa Đóa, đưa tay cho cô.” Lam Ninh cuống lên gọi, nhưng, Đóa Đóa gần như hôn mê rồi, không còn nghe thấy giọng nói của Lam Ninh.
Bị treo ngược thời gian dài, khiến Đóa Đóa bị dồn máu lên đầu, con bé ngất đi rồi.
Lam Ninh lòng như lửa đốt.
Cô lại dùng chân mạo hiểm móc vào lan can bên ngoài của thùng xe, cơ thể đã hoàn toàn lộn ngược, cô dần dần từng chút tiến gần Đóa Đóa.
Sắp đến rồi.
Bàn tay mảnh mai của Lam Ninh gần như sắp chạm được vào quần áo trên người của Đóa Đóa rồi.
Cô với tay nhưng vẫn chưa chạm được.
Lại lần nữa, cô sắp nắm được quần áo trên người Đóa Đóa rồi.
Có hy vọng rồi.
Lam Ninh dồn lực vào tay mình, muốn chạm vào Đóa Đóa, nhưng vào lúc thời khắc quan trọng nhất, chỉ nghe thấy “ bụp” một tiếng, không biết từ đâu bay đến một con phi dao cứa đứt sợi dây thừng buộc trên chân Đóa Đóa.
A…….
Lúc này tay Lam Ninh sắp nắm được vào quần áo của Đóa Đóa thì đột nhiên sợi dây thừng bị đứt, cơ thể Đóa Đóa bị rơi nhanh xuống dưới.
Lúc này, vị trí của Đóa Đóa cách mặt đất khoảng hai mươi mấy mét, phía dưới là bùn nước.
Đóa Đóa bị rơi xuống như thế sợ rằng sẽ bị vỡ đầu, thịt nát xương tan mất.
Những người đứng nhìn xung quanh đều hoảng loạn kêu lên, rất nhiều phụ nữ và người già đều không dám mở mắt nhìn.
Đứa bé đáng thương, tại sao lại bị hãm hại như thế chứ.
Lam Ninh đờ đẫn sợ hãi nhìn Đóa Đóa giống như vật nặng bị rơi từ trên cao xuống, cô ấy gần như sắp ngất đi rồi.
“ Đóa Đóa……..”
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, chỉ nhìn thấy trong đám đông đó có một bóng đen bay qua.
Anh ta gần như dẫm lên vai của đám đông đó mà bay đến, nhẹ như bay, cơ thể rắn rỏi của anh ta trong không trung lướt thành một đường cung.
Anh ta lao chính xác vào địa điểm Đóa Đóa rơi xuống.
Đưa hai cánh tay ra, đỡ Đóa Đóa rơi xuống.
Cơ thể anh ta trong không trung tạo thành một đường hoàn mỹ, anh ta đưa hai cánh tay đỡ cơ thể bé nhỏ của Đóa Đóa rơi mạnh xuống, cùng lúc anh ấy đỡ người Đóa Đóa ngã nhào xuống đất.
Mọi người hoảng sợ nhìn cảnh này, khi bọn họ ý thức được có người không màng sinh mạng mà đón lấy đứa bé này, bọn họ không kìm được reo lên vui sướng.
Chí ít, đứa bé này không bị ảnh hưởng đến tính mạng.
Đứa này này đúng là mệnh lớn!
Bọn họ vây quanh lại, chỉ nhìn thấy người thanh niên đó khó khăn bò dậy, ôm Đóa Đóa hôn mê bất tỉnh, cánh tay đang không ngừng run rẩy.
Sức mạnh từ trên trời rơi xuống này, có thể đè chết người.
Anh ta cảm thấy cánh tay của mình gần như mất cảm giác rồi.
Đóa Đóa mặc dù là một đứa trẻ năm tuổi, cân nặng cũng chỉ khoảng mười mấy cân, nhưng từ trên cao rơi xuống, tốc độ nhanh như thế, tương đương với một con trâu lao xuống. Sự va chạm đối với cánh tay này, là sức mạnh cực kỳ lớn.
Lam Ninh ba chân bốn cẳng hoảng loạn bò từ trên bánh xe quay tròn xuống, rẽ đám đông lao vào, thì nhìn thấy người ôm Đóa Đóa chính là Dạ Thiên Kỳ.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc nguy hiểm nhất, anh ấy thật sự đến kịp.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Kỳ lúc này biến thành trắng bệch phờ phạc như một tờ giấy trắng.
Quá trình anh ấy đón Đóa Đóa, Lam Ninh từ trên cao nhìn thấy rõ ràng, tim Lam Ninh co thắt lại.
Lam Ninh không kìm được nước mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ, anh ấy đã đến kịp thời đúng lúc.
Lam Ninh lao đến, ôm lấy Dạ Thiên Kỳ đang ôm đứa trẻ, cuống quýt hỏi: “ Tiểu Dạ, anh không sao chứ. Đóa Đóa không sao chứ?”
Bây giờ, cơ thể xương khớp còn lỏng lẻo như cô mới cảm thấy đau đớn của xương gãy chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cô hoàn toàn không còn tâm sức để ý nữa, trong lòng cô bây giờ, chỉ có sự an toàn của Dạ Thiên Kỳ và Đóa Đóa.
Dạ Thiên Kỳ mặt trắng bệch như tờ giấy, anh ấy gần như sắp ngất đi rồi, nhưng anh ấy vẫn cố gắng điềm tĩnh nói: “ Lam Ninh, mau đưa đứa trẻ đi bệnh viện, đừng chạm vào anh, cánh tay đau quá, cảm giác có lẽ gãy rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.